Tống Tương Tương hỏi ra câu này thật ra có mang theo một chút thận trọng, đâu nghĩ tới Phan Dịch lại không hề để ý, ngược lại kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, ho mạnh một tiếng, cười lên: "Đi làm? Ha ha, em đừng đùa cùng anh chứ, anh không có đi làm."
Tống Tương Tương yên lặng nhìn anh ấy một cái.
Một cỗ cảm xúc không biết tên dâng lên trong lòng, ê ẩm khó chịu, Tống Tương Tương miễn cưỡng nở một cười, nói: "Nha."
"Không sao." Phan Dịch nhìn hiểu được sự đau lòng kèm theo một chút phức tạp nhưng lại khá là buồn cười của cô ấy, tiện tay vuôt ve mái tóc của cô ấy, ngữ điệu vẫn như cũ là bộ dâng lười nhác lại hững hờ.
Tống Tương Tương bởi vì động tác đột nhiên này của anh ấy mà có chút choáng váng, vô thức, cô ấy đưa một tay sờ lên tóc của mình, nhẹ nhàng cầm lấy.
Không tới mấy phút, hai người về tới tiệm net.
Tống Tương Tương nhìn cánh cửa khép hờ kia, trong lòng dấy đợt cảm xúc phức tạp khó nói nên lời. Đứng bên cạnh đây là người con trai mà cô ấy nhớ mãi không quên, anh ấy mặc dù không tốt, cũng rất thẳng thắn, mặc dù thô lỗ, nhưng cũng chân thành, anh ấy đã từng thấy qua vẻ ngại ngùng tự ti của cô, cũng dùng phương thức của anh ấy, mà giúp đỡ cô tìm lại được sự tự tin và lạc quan.
Khó có được một lần gặp gỡ, làm sao bỏ được a?
Tống Tương Tương cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292810/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.