“Này, cậu đang nghĩ gì thế!" Liên tiếp gọi hai lần đều không để ý tới, Đặng Song Song có chút buồn bực, giơ một cánh tay lên huơ huơ trước mắt Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng lập tức hoàn hồn, cười nói: "Không có gì."
Ánh mắt của Đặng Song Song nhìn vào cổ của cô ta, dò xét nói: "Cổ của cậu có vết bầm, tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế? Mình nhớ là cậu đi về rất sớm mà."
“Quên đem theo phiếu điểm, nửa đường đã trở về lấy."
"Hèn chi." Đặng Song Song nói thầm một tiếng, lại đột nhiên như là nghĩ đến cái gì đó nên rất hưng phấn mà hỏi, "Tối hôm qua là Trình Nghiễn Ninh cứu được cậu a. Một mình anh ấy sao? Kia chẳng phải là soái quá rồi! Nghĩ không ra anh ấy lại khỏe như vậy, tình hình cụ thể ra là như thế nào, nói một chút đi, mình tò mò chết mất rồi."
Hai ngày nay Chân Minh Châu theo đuồi người ta đến mức cả trường đều biết, tính tình trước giờ của Đặng Song Song lại thích xem kịch vui, cho nên âm điệu câu nói này cao hơn so vời bình thường một chút, rất dễ dàng liền rước lấy rất nhiều ánh mắt.
Hạ Ngữ Băng mấp máy môi, nét mặt co quắp.
Thầy trò cả trường không ai là không biết Trình Nghiễn Ninh, cô ta tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc tối hôm qua, cô ta cho rằng bản thân sẽ chết mất. Nhưng cô ta không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện nam sinh một cước đem người kia từ trên người cô ta đạp ngã ra, không đợi người kia đứng dậy, chẳng đến mấy giây mà thôi, anh tại bước hai bước đến gần, trực tiếp nhấc chân lên giẫm trên mặt người kia, hai tay của người đàn ông ôm lấy một chân của anh, hắn ta thuận thế quỳ xuống, lúc bản thân còn không thấy rõ, dùng chân khóa cổ của người kia, cuối cùng lấy cùi chỏ nện người kia hôn mê bất tỉnh.
Hạ Ngữ Băng rất ít khi gặp cảnh người đánh nhau, nhưng giây phút đó, người nam sinh đó đã đến một loại cảm giác an toàn mà không cách nào hình dung,cuối cùng là chờ anh dùng đồng phục đem tay người kia trói sau lưng ngay tại ven đường, lúc đó cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi "Không có sao chứ?", nước mắt cô ta lúc đó cũng không chảy, ôm cặp của mình, nhìn sườn mặt của anh mà ngây ngốc như một người câm.
Lúc về sau, anh lấy điện thoại của mình gọi báo cảnh sát, cùng cô đợi phụ huynh tới.
Đó là Trình Nghiễn Ninh a...
Là hot boy mà cả trường công nhận, thành tích tốt nhất, nhân duyên tốt nhất, tướng mạo tốt nhất. Đó là người rất nhiều nữ sinh các lớp theo đuổi mà vẫn thờ ơ, là một nam sinh giữ mình trong sạch.
Hạ Ngữ Băng suy nghĩ lung tung, trong lòng rộn ràng, gật gật đầu, nhẹ nói: "Ừm, là một mình anh ấy. Cụ thể đánh như thế nào thì mình cũng không có chú ý."
Đặng Song Song nhìn gương mặt gương mặt ửng đỏ của cô, cười nói: "Hot boy làm anh hùng cứu mỹ nhân a, có động tâm hay không?"
"A?" Hạ Ngữ Băng sững sờ một chút, vừa ngước mắt lên đối diện với ánh mắt đùa cợt của cô, cả người nhất thời cà lăm, "Cậu... Cậu chớ có nói lung tung..."
Chuông vào học vừa vang lên, Tần Viễn đang từ lối đi mà đi về phía sau, một câu của Đặng Song Song đã khiến cậu đột nhiên dừng bước chân, cậu liền đứng ở bên cạnh An Doanh, mắt nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hạ Ngữ Băng, khóe môi kéo ra một nụ cười, nói theo: "Hot boy nha, động tâm là chắc rồi."
Hạ Ngữ Băng + Đặng Song Song: "..."
Cậu ấy mà lại hạ mình cùng các cô đáp lời, đây quả thực không khoa học chút nào!
Tần Viễn nói xong liền đi, Đặng Song Song hô nhỏ một tiếng, gục đầu trên bàn: "Cười lên đẹp trai chết mất."
An Doanh ngồi cùng bàn cúi đầu lườm cô một chút, khóe môi run rẩy một chút, lãnh đạm: "Người ta cũng không phải vì cậu mà cười, kích động cái gì a?"
"Hướng mình cười là được rồi chứ sao." Đặng Song Song nhìn chằm chằm sắc mặt của An Doanh hai giây, đột nhiên như hiểu ra, cô bỗng nhiên tới gần, hạ giọng hỏi An Doanh: "Cậu sẽ không phải là thích Tần Viễn rồi chứ?"
*
Lúc Tống Tương Tương theo tiếng chuông mà bước vào lớp học, Chân Minh Châu đang hữu khí vô lực gục xuống bàn, nhàm chán đến nỗi ngồi nghịch ngón tay.
"Thế nào đây là sao vậy? Bạn học Chân Chân không vui sao a."
Chân Minh Châu quay đầu nhìn cô ấy, thở dài một tiếng mở miệng hỏi: "Cậu nói xem hay là mình thuê mấy người giả bị đánh cướp một chút, tạo cơ hội cho Trình Nghiễn Ninh làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Phốc —— "
Cô vừa nói xong thì Tống Tương Tương liền phun ra, cô ấy miễn cưỡng mà nín cười, đưa tay sờ sờ trên cái trán trơn bóng của Chân Minh Châu, chậc chậc nói: "Không có phát sốt a, đây là đã chịu phải đả kích gì rồi?"
Chân Minh Châu một lần nữa như là người không có xương cốt mà gục xuống bàn, ủ rũ nói: "Lúc trưa sau khi ăn cơm xong. Mình đặc biệt mua thêm một ly nước cam, đợi một hồi trước cửa lớp của họ, rốt cục cũng đợi được anh ấy, người ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, nước cam cũng không cần."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]