Chương trước
Chương sau
Cái cụm từ "không để ý" dùng như vậy cũng được nữa hả?!

Trên mặt Mục Nam Dữ bỗng nhiên hiện lên 2 mảng đỏ hồng, không biết là vì tức hay vì cái gì khác, hai bên tai cũng hồng rực lên như muốn nhỏ máu, da cậu vốn đã trắng, giờ hai tai trông cứ như viên ngọc mã não đỏ vậy.

Chỗ này là một tiệm lẩu nhỏ nằm ở ngoài trời, đi vòng con hẻm rẽ bảy tám lần mới tới, mấy cái bàn của tiệm cũng xếp san sát nhau.

Rõ ràng ban nãy cậu giơ chân về phía Quan Phương mà đạp, ai mà biết cái cẳng dài ngoằng của Bạch Cảnh Đàm duỗi lung tung, làm mấy dấu chân của cậu in lên ống quần hắn.

Mục Nam Dữ giật giật lông mày, môi mấp máy mấy lần cũng chưa nói ra được từ gì, nhiệt độ trên mặt cứ tăng liên tục làm cậu sắp điên lên.

"Dữ ca, sao mặt cậu đỏ vậy, uống bia xong nóng quá hả?"

Giữa việc nốc cồn nên đỏ mặt với việc bị Bạch Cảnh Đàm chọc tức đến đỏ mặt, Mục Nam Dữ quyết đoán chọn.

"Không phải." Cậu sờ sờ mép lon bia, không nhìn thấy ánh mắt có ẩn ý khác của Bạch Cảnh Đàm, "Tôi uống vào sẽ đỏ mặt thôi, không có say."

"Ồ ―― vậy là được rồi, tớ tưởng Đàm ca chọc giận cậu rồi. Trên bàn cơm mà dùng điện thoại là tụi tớ sai, không chơi nữa, nói chuyện với cậu ha."

Bạch Cảnh Đàm nhấp vào link diễn đàn, chưa kịp load xong đã tắt màn hình điện thoại.

Khẽ nhếch môi: "Đúng vậy, buông di động nói chuyện với cậu."

Giọng điệu dịu dàng như anh trai hàng xóm vậy.

Không ai nhắc đến đề tài trên diễn đàn kia nữa.

Hình như chỉ có mình cậu là suy nghĩ nhiều, lo lắng không đâu.



Mặt mày Mục Nam Dữ ỉu xìu, lại nốc hai hớp bia, cảm thấy nhiệt độ trên mặt cũng chẳng giảm đi chút nào, đành phải chống bàn đứng dậy.

"Tôi đi wc một chút."

Cậu bước vội khỏi tiệm lẩu, đi sâu vào trong hẻm có một cái nhà vệ sinh công cộng

Từ xa đã ngửi thấy mùi không được thơm tho cho lắm.

Nhà vệ sinh lâu năm không ai lau dọn, tường gạch men trắng đã bám đầy mảng dầu mỡ vàng vọt, trong góc giăng đầy mạng nhện, mùi khó ngửi sộc từ mũi lên tận não, Mục Nam Dữ đột nhiên thấy khó thở

Mới uống xong lon bia nên đầu có hơi choáng, âm thanh bên tai cứ ù ù cạc cạc.

Mục Nam Dữ dừng bước, chớp chớp mắt mấy lần, nước mắt sinh lý dâng lên làm cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ.

Cả cửa gỗ WC nam cũng quay mòng mòng.

Cậu duỗi một tay chống vào tường để đứng vững lại, nhưng mắt lại thấy sắp chạm tới một mảng vàng vàng lại ngay lập tức rút tay về.

Cậu nhíu mày ghét bỏ, giơ chân đá cánh cửa bật mở ra.

Cửa gỗ đập vào tường sắp rụng ra, trong WC có hai người quay ra nhìn cậu.

Một người nhìn cậu hung dữ, một người lại nhìn như cầu xin cậu.

Nam sinh bị đè trên mặt đất đã bị lột mất gần hết áo sơ mi, trong miệng bị nhét một miếng giẻ, chỉ có thể rên mấy tiếng trong cổ họng, trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

"Mẹ nó." Mục Nam Dữ chửi tục một câu, nhẹ nhàng vặn cổ tay tên kia, "Trời còn chưa tối, súc vật đã xổng chuồng"

"Mắng ai đó, đừng có mà xen vào chuyện người khác!"

Tên súc vật kia buông lỏng tay, mặt giật giật, đôi con mắt lão ta đờ đẫn hung trợn, thân hình cao lớn, giương nắm đấm cảnh cáo Mục Nam Dữ.

Tên lưu manh: "Tay chân cũng thon dài đó, trông cũng đẹp mắt. Sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hay mày cũng muốn được như nó?"

"Ông nội ngươi đang thấy chuyện xấu ra tay cứu giúp!"

"Cậu mà đòi cứu....A!"

Tên súc vật chưa kịp dứt câu đã la lên đau đớn.

Mục Nam Dữ nện cho lão ta một đấm ngay mũi, không đợi lão kịp phản ứng, cậu lại thụi một cước vào bụng lão.

Mục Nam Dữ từ nhỏ đã trắng trẻo thon gầy, nhưng cơ bắp cánh tay thì không thua ai, dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng nhấc tên súc vật kia lên, nâng đầu gối vào bụng tên kia một cú nữa, sau đó quăng lão ta xuống đất.



Cậu lạnh lùng nhìn người kia lăn lộn trên mặt đất tru tréo rên đau.

"Tôi thì sao? Không phục à?"

"Con mẹ nó! Chờ tao đứng dậy, mày...."

Mục Nam Dữ hừ cười một tiếng, lười biếng dùng một chân dẫm lên sống lưng lão ta, dẫm mạnh một phát, lão nằm trên mặt đất đang chửi rủa cũng phải khóc la.

"Đứng dậy?" Cậu giơ tay đỡ trán, lau qua mấy giọt mồ hôi, "Được, ông cứ nằm đây đợi cảnh sát đến rồi đứng dậy nhá."

"Mày dám báo cảnh sát? Mày có biết tao là ai không, ở chỗ này ai dám đụng tới tao?"

"Không ai dám đụng đến ông thì sao phải sợ tôi báo cảnh sát?"

Mục Nam Dữ xoay xoay cổ tay hơi nhức mỏi, sau đó nhấn gọi 110, trình bày rõ tình huống rồi báo địa chỉ.

Vừa dập máy xong, trước mắt cậu có chút mơ hồ.

Chậc, hình như say mất rồi, tay chân có hơi bủn rủn.

Mục Nam Dữ híp mắt, lại đạp cái tên súc sinh đang cố bò dậy kia một đạp nữa.

Giọng nói trong trẻo nhưng điệu bộ thì châm chọc, có thêm hơi men nên nghe có vẻ lười biếng: "Động đậy cái gì, tôi cho ông đứng lên à?"

Tên súc sinh kia lại chật vật quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt vừa hoảng sợ vừa không chịu tin, lão ta không nghĩ rằng mình lại bị một thằng nhóc sinh viên trông gầy yếu đập cho tơi tả như này.

Khí thế kiêu ngạo lúc đầu bị đập cho bay biến hết, giờ lão ta chỉ thấy sợ vì Mục Nam Dữ báo cảnh sát.

"Ờm, em trai này, tôi cũng chỉ nhất thời lỡ dại thôi, cậu có thể...."

"Ai là anh em với ông? Cháu trai làm xằng bậy như này tôi cũng không thèm nhận, đừng có xưng hô lung tung!"

Mục Nam Dữ cười lạnh, nhìn qua bên cạnh, thấy cậu nam sinh bị tên súc vật kia ức hiếp, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều.

"Không sao nữa rồi, cậu đứng lên đi. Lát nữa cảnh sát đến đây cậu trình bày lại đúng sự thật là được."

"Cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn...."

Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi từ ngoài ngõ.

Lão súc vật cũng bắt đầu nóng vội: "Đại ca, ông nội, tôi cũng chưa làm gì cậu ta mà! Cậu nhìn xem trên người cậu ta có thương tích chỗ nào đâu, cậu thấy tôi làm gì cậu ta đâu mà?"



"Cậu để tôi đi đi được không? Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng cho cậu hết."

"Ông lảm nhảm gì nhiều vậy?" Mục Nam Dữ nhìn lướt qua cái áo thun 20 đồng 3 cái mua ở vỉa hè của mình, "Tôi thèm chút tiền ấy của ông à?!"

"Ông có làm gì cậu ấy không thì đợi cảnh sát tới sẽ biết!"

Tiếng còi xe cảnh sát cách ngày càng gần, nhưng mà ngõ hẻm này hơi quanh co, chắc mất một lúc nữa cảnh sát mới vào tới được.

Mục Nam Dữ giơ tay ấn ấn huyệt thái dương đau nhức, nói với cậu nam sinh: "Này, cậu có quen đường ở đây không? Nếu biết đường thì ra dẫn cảnh sát vào đây đi."

"À, ừ, được..."

Nam sinh nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt còn vương nước mắt. Mục Nam Dữ nhìn cậu ta chậm chạp bước đi, gương mặt tiều tụy bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.

"Cẩn thận!!"

Cẩn thận gì cơ?

Hơi men làm đầu óc Mục Nam Dữ có hơi chậm chạp, cậu theo bản năng nhìn xuống dưới, chỉ thấy tên súc sinh dưới đất đang cầm trong tay một mảnh gạch men vỡ, mảnh gạch nhọn lóe lên ánh sáng sắc lạnh, lão ta vung tay đâm mạnh tới chân cậu.

"Con mẹ mày thằng nhóc con kiêu ngạo!!"

"Mục Nam Dữ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.