Vòng tay ôm eo cậu nóng như lửa đốt, cánh tay áp sát vào lưng cậu, lòng bàn tay lại siết chặt eo cậu, bàn tay có mấy vết chai xuyên qua lớp vải áo thô ráp mà chà sát lên da thịt cậu, cảm giác tê dại.
Mục Nam Dữ đỏ cả hai bên tai, nhiệt độ như virus lan đến cổ cậu, ngay cả hầu kết cũng đột nhiên ửng đỏ lên.
Bạch Cảnh Đàm rũ mắt, ánh mắt đi từ bên tai Mục Nam Dữ lướt dần xuống cổ cậu, dừng lại nhìn một mảng da hồng nhạt ở cổ, lại chậm rãi nhìn đến cánh tay mình đang ôm eo cậu.
Lớp áo theo tay hắn thít sát vào làm lộ ra cái eo nhỏ, ôm một tay cũng thấy rất vừa vặn.
"Buông tay!"
Mục Nam Dữ mau chóng phản ứng lại, vừa ổn định lại cơ thể là bám ngay vào vai Bạch Cảnh Đàm, mượn lực đứng thẳng dậy.
Cúi đầu nhìn cái móng vuốt của Bạch Cảnh Đàm vẫn đang ôm eo cậu, tức giận ngước mắt trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần.
"Tay, buông ra!"
Mục Nam Dữ mặt thì đỏ, tức giận mà giọng vẫn trong trẻo, giống hệt con mèo đang nhe răng dọa người.
Bạch Cảnh Đàm nhìn lướt qua chân cậu, chậm rãi rút về tay, trên mặt không có biểu tình gì, mấy đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau, sau đó lại phủi phủi ống tay áo.
Vậy là ý gì?
Mục Nam Dữ nhíu chặt mày.
Cậu không thèm tính toán chuyện Bạch Cảnh Đảm giữa thanh thiên bạch nhật ôm cậu, vậy mà hắn còn dám tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-dung-nhin-toi-nhin-de/3125956/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.