Quan Phương cảm thấy lúc Bạch Cảnh Đàm nói câu "Tôi có mang theo kim chỉ" toàn thân như mang ánh hào quang của thần thánh phổ độ chúng sinh.
"Đàm ca, cậu thật sự giúp tớ sao! Cảm ơn Đàm ca, Đàm ca uy vũ!" Quan Phương phấn khích nắm vai Mục Nam Dữ lắc lắc, "Dữ ca, chúng ta được cứu rồi!"
Dữ ca đang trưng ra một vẻ "poker face", chẳng có lấy một tia vui sướng khi được cứu.
Bạch Cảnh Đàm chắc chắn là cố ý chọc tức cậu.
Xem cậu đội cái mũ rộng thùng thình trên đầu xong cười chưa đủ.
Còn muốn ám chỉ cậu không cách nào ra ngoài tìm tiệm sửa đồ, chỉ có thể nhờ hắn sửa giúp?!
Mục Nam Dữ từ trước đến giờ suy nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt, cả người âm u, lông mi cong vút ở trước mắt sụp xuống, môi mỏng khẽ nhếch, lời từ chối đã sắp tràn ra khỏi miệng rồi.
Liếc mắt qua nhìn, lại nhìn thấy thái dương Bạch Cảnh Đàm dính mồ hôi bết dính từng sợi tóc nâu.
Còn có dính ướt cổ áo thâm sắc dấu vết.
(Đọc truyện tại w4ttp4d: @_Cosettee)
Mấy chi tiết đó cứ nhắc nhở cậu rằng Bạch Cảnh Đàm vừa rồi vì thương xót cái chân què của cậu, mà chịu phạt giúp cậu.
Mục Nam Dữ thở hắt một cái, lời đã sắp tràn ra rốt cuộc nuốt trở lại vào bụng, trầm mặt lạnh giọng đáp.
"Nếu sửa cho nó xấu đi, thì cậu phải đền tôi một cái nón khác."
"Vậy nếu tôi sửa lại đẹp hơn thì sao?"
Mục Nam Dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-dung-nhin-toi-nhin-de/3125951/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.