Mục Nam Dữ cúp máy, ném bừa cái điện thoại sang một bên, hít sâu thở ra mấy lần cũng không áp chế được lồng ngực vẫn đang bức bối phập phồng.
"Dữ ca, cậu...."
Có là đồ ngu cũng nghe ra được ngữ khí lúc Mục Nam Dữ nói chuyện điện thoại không hề bình thường.
Quan Phương quay đầu định hỏi thử lại thấy Bạch Cảnh Đàm hơi lắc đầu với cậu ta, Quan Phương hơi hoang mang nhìn Mục Nam Dữ, xong cũng đành quay đầu lên.
Xe taxi chậm rãi đỗ ngay cổng trường đại học Nam Dương.
Mục Nam Dữ xuống xe trước, cậu tắt tiếng điện thoại, xong lại nhìn chằm chằm vào cuộc gọi tới: "Các cậu về trước đi, tôi đi một lát rồi về."
Quan Phương liếc mắt dò hỏi Bạch Cảnh Đàm, thấy hắn không có biểu hiện gì khác nên cũng theo chân hắn về kí túc xá.
Đi một đoạn khá xa rồi mới hỏi: "Đàm ca, cậu làm gì thế?"
"Đây là chuyện gia đình cậu ấy, cậu ấy không nói ra thì tức là không muốn người khác biết."
Bạch Cảnh Đàm đi qua chỗ quẹo, hơi nghiêng mặt, bước chân cũng dừng lại, chăm chú nhìn thiếu niên như đang phát sáng dưới ánh mặt trời phía xa xa.
Hắn hơi nheo đôi mắt phượng, giơ tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi, đột nhiên hầu kết chầm chậm lăn lên xuống, hắn đổi đề tài.
"Cậu xem con mèo kia, người ta cho nó ăn, nó lại không dám ra ngoài mà núp trong bụi cây... Nó đã bị bắt nạt, tự nhiên sẽ đề phòng với mọi thứ, không muốn để ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-dung-nhin-toi-nhin-de/2455812/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.