Chương trước
Chương sau
Hôm nay tâm tình của Lục Khuynh thật sự vô cùng tốt, sinh tố xoài còn chưa ăn xong, cậu đã lần lượt mua hết đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn một cách từ tốn, Tề Nhiên theo sát cậu, bất lực nhìn cái ót của thiếu niên, tay xách những món Lục Khuynh chưa ăn hết.

Tề Nhiên cầm cái bánh rán còn thừa của Lục Khuynh cắn một miếng, ánh mắt chập sáng chập tối nhìn bóng lưng người kia.

Bọn họ mua một đống đồ ăn, rồi đi dạo ở những ngã tư đường, tuy sắc mặt của Tề Nhiên không nhìn rõ do bị màn đêm che khuất, nhưng hắn chưa từng rời mắt khỏi người Lục Khuynh.

Tới khi hai người trở về homestay đã là chín giờ tối.

Vừa vào cửa, mặt biển hiện ra trước ánh trăng sáng ngời, Lục Khuynh chẳng nhớ thả đồ ăn xuống mà định bước thẳng đến chỗ cửa sổ.

Nhưng cậu còn chưa kịp đi một bước, Tề Nhiên đã tiến lên kéo cánh tay cậu, tay kia che mắt cậu, Lục Khuynh không phòng bị, chỉ cảm giác mình xoay một vòng trong bóng tối, khi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phóng to của Tề Nhiên.

Cậu bị Tề Nhiên áp sát vào cửa, hai tay Tề Nhiên chống bên hông cậu, căn phòng không bật đèn, Lục Khuynh chỉ nhận ra Tề Nhiên cách cậu rất gần.

"Khoan hãy ăn." Giọng nói trầm thấp của Tề Nhiên vờn quanh cậu.

Lục Khuynh cảm giác Tề Nhiên lấy đồ trong tay cậu đặt qua một bên, giây tiếp theo một cái hôn phủ xuống đôi môi cậu.

Tề Nhiên hôn một hồi lại thả ra: "Em nói rõ cho anh biết đã, vừa nãy ánh mắt em nhìn Lý Dật Minh ở quán bar là sao?"

Lục Khuynh liếm môi, vô lực mở miệng: "Sao... sao cái gì?"

"Cậu bạn nhỏ, em đừng giả ngốc với anh."

Tề Nhiên cong môi cười, nhéo cằm trao cậu cái hôn, trước khi cảm nhận phiến môi chạm nhau, toàn bộ thế giới đột nhiên đảo lộn lần nữa.

Tề Nhiên nhấc chân cậu lên, nhanh chóng bước đến mép giường, đỡ lấy đầu để cậu dựa vào thành giường, giây sau hắn chợt leo lên nhốt Lục Khuynh giữa mình và chiếc giường.

"Em cười với cậu ta có biết không?" Tề Nhiên đến gần cậu, âm điệu chứa đựng sự nguy hiểm: "Anh mới đi mấy phút, vừa về đã thấy em... cười với cậu ta?"

"Em nói xem," Họ chỉ cách nhau vài ngón tay, "Em muốn làm gì?"

Đèn không bật, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ phản xạ ánh mắt có đôi phần lạnh lẽo của Tề Nhiên.

Nhưng Lục Khuynh chẳng sợ hãi tẹo nào, trái lại không biết sao trở nên thả lỏng hơn, khóe miệng hơi nhếch, chủ động vươn đầu dán vào trán Tề Nhiên.

"Em chẳng muốn làm gì cả." Cậu nhóc nhẹ giọng đáp.

Tề Nhiên dừng một chốc, cũng nhẹ giọng: "Này."

Bạn nhỏ không thèm coi lời nói của hắn là chuyện to tác, không chút nghiêm túc nào cả.

"Lá gan của em càng lúc càng lớn." Tề Nhiên đẩy Lục Khuynh ra sau một chút, "Có phải anh tốt với em quá rồi không?"

"Vâng?"

Lục Khuynh chưa kịp đáp lời, hắn đã hung hăng hôn lên môi cậu.

Khác với mấy lần hôn nhẹ trước đó, lần này Tề Nhiên không cho cậu cơ hội trốn thoát, trực tiếp cắn vào môi dưới Lục Khuynh khiến cậu hé miệng, đầu lưỡi hắn cũng theo sát vào, luồn qua kẽ răng của thiếu niên một vòng rồi lại truy tìm đầu lưỡi cậu.

Nụ hôn có hơi mãnh liệt, Lục Khuynh lùi về sau theo thói quen, Tề Nhiên chặn đường lui để cậu tựa lên tay mình, cậu hết cách rồi, một lát sau bèn từ từ tiến lên chủ động thè lưỡi.

Đôi môi va chạm lại tách ra, tách ra lại va chạm, ánh nước bên môi lồ lộ dưới trăng, Lục Khuynh cảm giác miệng lưỡi tê rần, nhưng vẫn cố gắng đáp lại.

Mà cuối cùng cậu vẫn thua trận, đầu óc choáng váng, hô hấp không thuận, dùng sức hất mặt Tề Nhiên ra, kê đầu vào vai hắn thở hổn hển.

Tề Nhiên không cho cậu dựa vào, nhấc lên để cậu ngồi dậy, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu mà gằn từng chữ: "Lần sau còn dám nhìn người khác như vậy nữa xem?"

"Có tin anh thật sự xích em lại không, xích trong nhà anh, tới lúc đó em đừng hòng bước ra khỏi cửa."

Hắn cảm giác mình đủ nghiêm khắc lắm rồi ấy, nhưng hiển nhiên, bạn nhỏ chẳng hề để tâm, cũng không dựa vào vai hắn nữa mà nâng tay giật tóc hắn.

Lực khá mạnh khiến Tề Nhiên cúi đầu theo, chợt nghe thấy tiếng Lục Khuynh thì thầm bên tai: "Không phải anh cũng như vậy sao."

Tề Nhiên nhíu mày: "Anh cái gì?"



"Nhân viên phục vụ tối nay," Lục Khuynh hơi dừng một chốc, "Chẳng phải anh cũng nhìn cô ta đó ư, hơn nữa còn nói chuyện với người ta."

Giọng điệu hơi chua chua.

Tề Nhiên chẳng hiểu sao lại mỉm cười, đưa tay sờ gò má Lục Khuynh, nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói hàm chứa ý cười: "Cục cưng, em ăn giấm cũng quá gượng ép đi?"

Rõ ràng là đang cố tình gây sự.

Cơ mà Lục Khuynh chẳng nhận ra tẹo nào, chậm rì sượt tới kê đầu lên vai Tề Nhiên, vòng tay qua cổ hắn, đùa nghịch mái tóc hắn.

"Vâng." Cậu nhóc gật đầu.

Tề Nhiên cũng cười ôm chặt cậu, mượn lực ôm eo cậu dịch người lên một chút, vươn tay mở đèn.

Xung quanh chợt bừng sáng, Lục Khuynh nhắm mắt theo phản xạ, Tề Nhiên thừa dịp cậu không chú ý kéo đến giữa giường, gỡ bàn tay còn đang nắm tóc mình ra đặt bên người cậu, hơi lui ra sau.

"Nói cho anh biết đi," Tề Nhiên nghiêm túc, "Sao em cười với cậu ta?"

Lục Khuynh chớp mắt nhìn hắn, trong lòng mơ hồ cảm giác lần này Tề Nhiên thật sự nghiêm túc, trong mắt xuất hiện sự tinh ranh, cậu chống tay lên giường sáp đến hõm vai Tề Nhiên.

"Anh Nhiên." Thiếu niên ngọt ngào gọi hắn.

Tề Nhiên kéo cậu lại gần.

Cậu nhóc cũng dán tới, bắt đầu nghịch tóc Tề Nhiên, từ từ mở miệng: "Anh ấy kể cho em nghe một ít chuyện thời đại học của anh."

Tề Nhiên hơi ngạc nhiên: "Anh, thời đại học?"

Lục Khuynh quấn một chỏm tóc quanh đầu ngón trỏ, rồi từ từ thả ra, hết lần này đến lần khác.

Lục Khuynh: "Anh ấy nói, có lần anh về muộn bị quản sinh phát hiện, vì không muốn bị bắt và trừ điểm, nên anh thậm chí còn chẳng dám vào ký túc xá, cứ vậy ngồi một đêm trên ghế nhà trường."

"Em chỉ nghĩ," Cậu cong môi cười yếu ớt, nói nhỏ bên tai Tề Nhiên, "Hóa ra anh Nhiên lợi hại như vậy mà cũng có lúc không có chỗ ngủ."

Lục Khuynh không nói tiếp, bởi vì Tề Nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ truyền vào tai.

Hắn loạn nhịp, lùi về sau nhìn khuôn mặt Lục Khuynh, đôi má hồng hồng của thiếu niên hiện dưới ngọn đèn ấm áp, hắn không kìm được bắt đầu nặn nặn.

"Miệng em càng ngày càng ngọt đấy." Miệng Lục Khuynh bị hắn bóp cho chu lên, "Có phải do ăn nhiều sinh tố xoài lắm không?"

Vị xoài ngọt lành.

Lục Khuynh lắc đầu, tránh khỏi tay Tề Nhiên, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trang: "Em chỉ đột nhiên cảm thấy, kỳ thực anh Nhiên không khác gì em, chẳng qua lớn hơn em vài tuổi mà thôi."

Tia sững sờ chợt lóe qua đáy mắt Tề Nhiên, lát sau liền biến mất, hắn tùy ý cười bảo: "Cho nên đây là nguyên nhân em nói chuyện cùng Lý Dật Minh ở quán bar ngày hôm nay?"

"Vâng?" Lục Khuynh có chút nghi hoặc.

"Anh cảm thấy mình chẳng kém em bao nhiêu," Tề Nhiên chậm rãi cất giọng, "Vậy nên em không hứng thú với anh?"

Kiểu ngụy biện vớ vẩn gì đây...?

Lục Khuynh không lần mò được, âm thanh của Tề Nhiên lại vang lên: "Anh tính rồi, hôm nay sau khi vào quán bar em không thèm nói với anh một lời, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có luôn."

Kỳ thật, ánh mắt thì có một lần.

"Bạn nhỏ Lục Khuynh," Hai tay hắn dùng sức xoa nắn gò má cậu, "Em được đấy nhỉ?"

"Đó là vì..." Lục Khuynh bị hắn vò cho mồm miệng không rõ, "Em cảm thấy không nói chuyện với anh cũng không sao."

Cậu đè tay Tề Nhiên lại, cuối cùng mới thuận miệng nói: "Vì anh Nhiên sẽ mãi ở bên em."

"Với cả," Lục Khuynh tạm dừng, "Em cũng muốn quen bạn của anh Nhiên."

"Nếu anh Nhiên có thể giới thiệu từng người bạn của mình cho em biết, em cũng có thể trò chuyện vui vẻ cùng họ."



Lục Khuynh dòm Tề Nhiên gằn từng chữ: "Em cũng muốn hiểu rõ thế giới của anh."

Lần này Tề Nhiên thật sự giật mình, thái độ của cậu nhóc cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng thường ngày, lúc nhìn hắn lại mềm mại như vậy, Tề Nhiên cảm thấy toàn thân ngọt đến ngất ngây.

Thế là hắn kéo người lại gần, khoác tay qua eo Lục Khuynh để cậu dán sát vào mình hơn, Lục Khuynh cũng ngoan ngoãn vùi đầu vào cổ hắn.

"Bạn nhỏ à." Tề Nhiên nhẹ giọng gọi cậu, "Giỏi nói lời âu yếm vậy sao?"

Hắn ôm cậu nhóc, Lục Khuynh gác chân lên đùi hắn, nơi da thịt chạm nhau có chút nóng.

"Nào, nói tiếp đi." Tề Nhiên sờ soạng eo Lục Khuynh, "Anh giúp em xem coi."

Thắt lưng ngứa ngáy khiến Lục Khuynh rụt người theo bản năng, Tề Nhiên chẳng có ý định buông tha cậu, kéo người đến gần, luồn tay vào trong quần áo cậu.

"Anh sẽ mãi ở bên em, muốn hiểu rõ thế giới của anh..." Tề Nhiên thấp giọng nỉ non, "Sao không nói nhiều thêm chút?"

Hắn nhẹ nhàng nhéo eo Lục Khuynh, Lục Khuynh nhột đến mức không nhịn được bèn toét miệng cười, mà trốn thì trốn không thoát, muốn đẩy tay Tề Nhiên ra lại chẳng có sức lực.

"Em..." Khóe mắt cậu ngập nước, "Em không nói được nữa."

"Vậy anh dạy em." Tề Nhiên dừng tay, nhìn cậu thật sâu.

"Mở miệng trước đi."

Lục Khuynh ngậm miệng nhìn hắn, khẽ nghiêng đầu.

Tề Nhiên bị động tác ấy bắn trúng tim, kìm nén thứ gì đó đang trào dâng dưới đáy lòng, đến gần miệng cậu: "Không mở miệng sao nói được?"

Giây tiếp theo hắn hôn lên.

Vốn Lục Khuynh cũng chẳng ngậm chặt miệng là bao, thế nên khi Tề Nhiên nhẹ nhàng tiến công, cậu liền hé miệng một cách tự nhiên, đầu lưỡi của đối phương luồn vào khẽ mút liếm cắn.

Lực hơi mạnh khiến Lục Khuynh cảm thấy đau, cậu ngửa đầu ra sau, Tề Nhiên thuận thế đè lên, Lục Khuynh cứ thế ngã nhào vô tấm chăn mềm mại, còn chưa kịp hoàn hồn, những nụ hôn càng thêm nóng bỏng lần lượt đáp xuống.

Tề Nhiên nặng nề mổ môi cậu, bắt đầu di chuyển dọc theo trán, chóp mũi, rồi dừng trên cổ cậu nhiều lần, đầu răng cọ xát vào hầu kết, chậm rãi day nghiến.

Không khí xung quanh dường như càng lúc càng nóng, hai tay Tề Nhiên đang sờ soạng giữa cậu và giường, Lục Khuynh không nhịn được, mờ hồ cảm giác bầu không khí ngày càng kỳ lạ.

Cậu há miệng gọi: "Anh Nhiên ơi."

Tề Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt mơ hồ: "Ơi?"

"Em," Giọng cậu thiếu niên đôi chút run rẩy, "Em vẫn chưa ăn no."

Tiếng kêu yếu ớt vô cùng hợp tình hợp lý vang lên giữa hai người.

Lục Khuynh xấu hổ dời tầm mắt, chết trân ngó chòng chọc vào trần nhà, hô hấp nặng nề tựa đang cố gắng bình tĩnh.

Tề Nhiên không nói gì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cười bất đắc dĩ, lại hôn một ngụm lên bụng Lục Khuynh, sau đó từ từ xuống giường, đến bàn cầm đồ ăn vặt vừa mua lên nhìn một hồi.

Bạn nhỏ đói bụng... Thật không đúng lúc.

Hắn vừa thử nhiệt độ đồ ăn vừa nghĩ, lại không phát hiện Lục Khuynh đã ngồi dậy ở phía sau mình, liếc bóng lưng hắn, gò má nóng bừng bừng một cách mất kiểm soát.

Bầu không khí vừa rồi quá mức kỳ lạ, môi và tay Tề Nhiên đều nóng hầm hập, hôn rồi chạm vào người cậu, cậu có thể cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng trên cơ thể mình.

Song vẫy may, may mà cậu nhịn được nên mới không bị Tề Nhiên nắm mũi dắt đi lần nữa.

Lục Khuynh thầm nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.