Chương trước
Chương sau
Bên Tề Nhiên quả thật xảy ra chút chuyện.

Như thường lệ, hắn khởi hành từ quán bar trước vài phút, còn nhân tiện mua ly trà sữa, muốn nhanh chóng đến trường, chờ tới khi lớp học chỉ còn lại một mình Lục Khuynh thì nhét trà sữa vào tay cậu.

Mà khi hắn vừa dừng xe bên lề đường, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Trí nhớ của Tề Nhiên rất tốt, chẳng bao lâu đã nhớ ra người đàn ông cao gầy này là ai.

Vương Duệ.

Ký ức cách đây không lâu lập tức tràn về, trong con hẻm nhỏ tối tăm, Vương Duệ nở một nụ cười dữ tợn, đạp mạnh vào bắp chân Lục Khuynh.

Sắp đến giờ tan học mà Vương Duệ lại quanh quẩn trong trường, thật khó khiến người ta suy nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì.

Tề Nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn một căn phòng đứng sừng sững giữa sân trường, trong lòng vô thức hiện lên dáng vẻ Lục Khuynh ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập trong lớp.

Hắn dựa vào mô tô ngừng vài giây, bỗng dưng bỏ trà sữa vào túi xe, hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Khuynh, sau đó nhét lại vào túi, chuyển chân bước tới chỗ Vương Duệ.

"Sao mày lại ở đây?" Tề Nhiên lên tiếng.

Vương Duệ nghe thấy giọng nói quen tai, đang muốn quay đầu nhìn, mặt bỗng bị ăn một cú đấm tàn nhẫn.

Gã bị đánh đến ngu người, chưa kịp phản ứng đã bị Tề Nhiên lôi xềnh xệch vào một góc khuất.

"Vương Duệ," Tề Nhiên chẳng chờ gã đứng vững mà mạnh tay kéo cổ áo gã, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó tao trả hết tiền cho mày rồi, mày còn tới đây làm gì?"

Lúc này Vương Duệ mới nhận ra người đang xách cổ áo mình là Tề Nhiên, cảm giác bị Tề Nhiên đánh mấy tháng trước nhất thời ùa về, khiến gã nổi hết da gà da vịt.

Gã chần chừ mở miệng: "Tề Nhiên?"

Tề Nhiên xô mạnh gã vào tường.

Vương Duệ lập tức bị chọc cho nổi khùng, gã đứng thẳng người lớn tiếng hét: "Tôi ở đây mắc mớ gì đến anh! Anh có cần tới đây cho tôi một đấm không?"

Tề Nhiên lùi về sau một bước, dường như vô cùng ghê tởm khi đứng gần Vương Duệ.

Hắn cũng đứng thẳng người, khoanh tay, nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ, nhìn gã bằng ánh mắt chẳng chút nhiệt độ rồi bảo: "Tao nhớ tao đã nói rồi mà?"

"Đừng, tìm, Lục, Khuynh, gây, chuyện." Hắn nhả từng chữ, "Mày sẽ không quên hết chứ?"

Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, đều ưỡn lưng thẳng tắp, nhưng khí thế nằm ở hai thái cực.

"Ai nói với anh là tôi đến tìm cậu ta," Vương Duệ có chút sợ hãi, "Tôi tình cờ đi ngang qua không được sao?"

Quả thật Vương Duệ không phải tới tìm Lục Khuynh, lần trước bị Tề Nhiên đánh quá mức nặng nề, vết bầm trên ngực gã khó khăn lắm mới dịu đi.

Lần này chẳng qua gã chỉ muốn ngồi xổm ở cổng Trường Trung học số 2, để xem có tìm được học sinh nào hay không, nhưng ai ngờ đụng trúng Tề Nhiên cơ chứ.

Gã nhìn chòng chọc vào Tề Nhiên, mà ánh mắt Tề Nhiên chẳng chút thay đổi, giống như một vũng nước đọng.

"Mày cho rằng tao sẽ tin mày?" Tề Nhiên nhàn nhạt nói, "Chưa tính đến những hành vi ghê tởm kia của mày, chỉ bằng mấy chuyện mày làm trong quán bar của tao thì tao cũng có thể tống mày vào tù ngồi dài dài rồi."

Giọng điệu hắn bình thản, nhưng khiến Vương Duệ nổi bão, giận dữ hét: "Tao có chạm vào nhóc con nhà mày đâu, còn mày thì sao?"

"À." Tề Nhiên cười nhạo.

Nhưng thái độ của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chỉ cần dính líu đến cậu nhóc nhà tao, dù là Trường Trung học số 2 hay quán bar, mày tốt nhất cũng đừng nên xuất hiện, nếu không mày tự lãnh hậu quả."

"Đ!t!" Vương Duệ thầm mắng, "Con mẹ mày sao không nói tao đừng ở thành phố B nữa đi, nếu tao lại đụng tới cậu ta thì làm sao?"

Gã chỉ thuận miệng hỏi, ngờ đâu Tề Nhiên lại suy nghĩ rất nghiêm túc, lát sau mới cười mỉa đáp: "Mày cũng có thể nghĩ như vậy."

Dứt lời hắn lấy điện thoại ra xem giờ, Lục Khuynh đã tan học được mấy phút rồi, hắn lập tức phủi tay định xoay người đến trường học.

Đột nhiên có tiếng động từ sau lưng, Tề Nhiên hơi nghiêng đầu, Vương Duệ vung nắm đấm sượt qua hàm sau của hắn.

Tề Nhiên bật ra ngay khi gã ta chạm vào nhưng vẫn bị đánh trúng, hắn lắc đầu cảnh cáo nhìn Vương Duệ, sau đó muốn tiếp tục bước ra ngoài.



Não Vương Duệ đột nhiên đứt một cọng gân, nhìn bóng lưng dần dần xa của Tề Nhiên, chẳng biết lấy tự tin từ đâu ra mà hét: "Mày mắng tao đi, sớm muộn gì cũng có ngày tao——"

"Mày muốn làm gì?"

Giọng nói lạnh như băng của Tề Nhiên truyền tới cách đó không xa, Vương Duệ dừng bước chân thì thấy Tề Nhiên xoay người, nhanh chóng bước từng bước đến gần mình.

Vừa đi vừa nói: "Tao hỏi mày muốn làm gì!"

Vương Duệ muốn bỏ chạy nhưng Tề Nhiên nhanh hơn gã một bước, đạp gã ngã xuống đất, đè chân lên lồng ngực đau đớn của gã.

"Shhh..."

Vương Duệ đổ mồ hôi lạnh, Tề Nhiên chẳng cho gã phí lời, nhấc chân giẫm liên tục cho tới khi thấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của gã mới thôi.

Lúc buông tha hắn vẫn chưa hết giận, chuyển chân đạp mạnh lên bắp chân gã vài lần, thấy người không thể dễ dàng đứng lên mới móc điện thoại ra xem.

Đã qua rất lâu nên Lục Khuynh không còn ở trong lớp nữa, hắn xoa trán, nén cơn bực bội trong lòng, bước nhanh đến chỗ mô tô lái xe phóng đi.

Bên này Lục Khuynh cũng vừa đến bệnh viện.

Cậu không mang cơm, bởi vì Lục Thế Lâm đã đến mức ăn hai muỗng ói một lần, bây giờ chỉ dựa vào chất dinh dưỡng do bệnh viện cung cấp và thức ăn lỏng mà Lục Khuynh thỉnh thoảng đưa đến để duy trì.

Bệnh tình của Lục Thế Lâm ngày càng trở nặng, hầu như mỗi ngày Lục Khuynh đều đến thăm ông, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt Lục Thế Lâm ngày một tái nhợt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Cánh cửa phòng bệnh trắng toát đứng sừng sững trước mặt Lục Khuynh, giống như lỗ đen trong vũ trụ dày đặc, bị hút vào sẽ đến một thế giới khác.

Cậu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa từ từ bước vào.

Lục Thế Lâm nhắm mắt nằm trên giường bệnh, bị một vòng máy móc vây quanh, ông gầy hơn trước rất nhiều, tựa như chẳng còn da thịt, dưới lớp chăn bông trông cực kỳ yếu ớt.

Ông nghe thấy tiếng động ở cửa thì mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lục Khuynh.

Lục Khuynh sớm đã quen với ánh mắt coi cậu như không tồn tại của Lục Thế Lâm, tự mình đi tới, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, nhìn những con số trên máy móc bày xung quanh như thường lệ.

Lục Thế Lâm không nhắm mắt lại như trước đây, mà khẽ ngẩng đầu về hướng cửa như đang lắng nghe gì đó.

Sau khi xác định chỉ có mình Lục Khuynh đến, ông mới quay đầu đặt tầm mắt lên người Lục Khuynh, hỗn loạn nhìn cậu: "Con, người đàn ông kia không tới à?"

Lục Khuynh hơi kinh ngạc bởi vì Lục Thế Lâm chủ động bắt chuyện với cậu, từ khi ông nằm viện tới nay, quan hệ giữa hai cha con ngày càng cứng ngắc, thường là Lục Khuynh ngồi tại chỗ một lúc, sau đó hỏi thăm tình hình từ bác sĩ, rồi trở về cùng Tề Nhiên.

Cậu nhóc vốn ít nói, nếu không có ai chủ động bắt chuyện, có lẽ cậu sẽ mãi im lặng.

Nghe xong cậu hơi ngẩn người, lập tức phản ứng lại người đàn ông trong miệng Lục Thế Lâm là Tề Nhiên.

"Vâng." Lục Khuynh tạm dừng, tiếp tục giải thích, "Không phải người đàn ông kia, anh ấy là Tề Nhiên, là ông chủ của quán bar mà ba thường hay đến."

"Ba biết." Giọng Lục Thế Lâm có chút suy yếu.

Lục Khuynh gật đầu, dựa theo tần suất Lục Thế Lâm đến quán bar trước đây, ông biết cũng bình thường.

"Bọn con," Lục Thế Lâm lại nhìn ra phía cửa, lần nữa xác nhận không có ai ở đó mới hỏi, "Thân lắm hả?"

"Vâng." Lục Khuynh tiếp tục gật đầu, "Anh ấy giúp con rất nhiều."

Lục Khuynh nói vô cùng nghiêm túc, vậy mà ánh mắt Lục Thế Lâm trở nên tối tăm, lại ngả người ra gối, tiếng hít thở nặng nề như bị thứ gì đó ngăn chặn, ông thở ra một hơi rồi yếu ớt nói:

"Quên đi, con cũng lớn rồi, ba không quản con được."

Từng câu chữ như chứa đựng sự bất đắc dĩ đối với đứa con trong thời kỳ phản nghịch.

Lục Khuynh nghe vậy bỗng run rẩy, đôi mắt đang ngắm sàn nhà nhất thời ngước lên nhìn Lục Thế Lâm, lộ vẻ khó hiểu.

"Tại sao..." Lục Khuynh nói, "Bỗng nhiên nói vậy ạ?"

"Ba đã nói từ trước rồi," Lục Thế Lâm liếc nhìn cậu, "Cậu ta chẳng phải loại người đơn giản, con không nghe, ba còn có cách gì?"

Lục Khuynh nhăn mày, càng cảm thấy không đúng, giọng điệu Lục Thế Lâm lúc này hoàn toàn khác với những lúc say rượu tuỳ tiện hằng ngày hay những khi tỉnh táo đầy cứng rắn.



Ngược lại chứa vẻ... tuyệt vọng?

"Ba." Lục Khuynh nói với vẻ thăm dò, "Con biết, nhưng anh ấy tốt lắm."

"Con..."

Lục Khuynh do dự, cuộc nói chuyện với Vương Chi Hạo hồi chiều chợt hiện lên, khiến cậu không thể không đối mặt với ba mình, cậu tự hỏi cậu có dũng khí thẳng thắn với Lục Thế Lâm hay chưa.

Ba tôi... Ông ấy không quản được tôi.

Lời do chính miệng cậu nói ra bỗng ùa về, Lục Khuynh liên tục nghĩ, nhưng ngoài miệng vô thức thừa nhận: "Con đang ở bên anh ấy."

Lục Khuynh kinh hãi, bỗng dưng nhận ra mình đang thẳng thắn nói toạc về quan hệ giữa mình và Tề Nhiên cho Lục Thế Lâm, hô hấp cậu đông cứng, hơi thấp thỏm nhìn Lục Thế Lâm.

Lại phát hiện Lục Thế Lâm chẳng hề khiếp sợ chút nào.

"Quên đi," Lục Thế Lâm thở dài thườn thượt, làm bộ bất đắc dĩ, "Dù sao ba cũng không sống được bao lâu, con yêu ai thì ở cùng người ấy,"

"Nhưng con có thể," Ông chợt nhìn về phía Lục Khuynh rồi đổi giọng, "Trước khi ba chết thì cho ba một chai rượu không?"

Lục Khuynh choáng váng, sững sờ nhìn Lục Thế Lâm chằm chằm, người đàn ông trung niên bị bệnh tật ốm đau dằn vặt không ngừng lẽ ra phải mệt mỏi chán nản, nhưng hễ nhắc đến "Rượu" là trong đôi mắt bắn ra một luồng ánh sáng.

Cậu lấy lại bình tĩnh, há miệng định nói gì đó, giọng nói suy yếu của Lục Thế Lâm lần thứ hai truyền đến: "Tiểu Khuynh à, chữa bệnh bằng hoá chất quá đau đớn, ba thật sự không chịu nổi, cho ba uống chút rượu đi, ít nhất cũng để ba giảm bớt thống khổ chứ?

Giọng điệu mang theo sự cầu xin mà trước đây Lục Khuynh chưa bao giờ cảm nhận được.

"Con cho ba..." Lục Khuynh ngơ ngác, "Nhưng mà ba không thể——"

"Nếu con không muốn," Lục Thế Lâm lập tức ngắt lời cậu, "Con cho rằng người kia sẽ đồng ý?"

"Sao ạ?" Lục Khuynh vô thức hỏi.

"Con nghĩ ba đột nhiên quan tâm đến sức khỏe của mình ư? Vậy nên mới phối hợp điều trị?" Lục Thế Lâm càng lớn giọng, "Phải biết rằng sau khi mẹ con ngoại tình rồi qua đời, ba không còn quan tâm đến sức khỏe của mình nữa."

"Cái gì?" Lục Khuynh lẩm bẩm: "Ý ba là?"

Nhưng Lục Thế Lâm chẳng muốn tiếp tục chủ đề này nữa, ông nhướng mày nhìn cậu con trai của mình mà không có chút uy nghiêm nào.

Ông gần như tuyệt vọng chậm rãi thốt ra: "Tại sao con không để ba chết đi? Nếu không phải vì con, có lẽ ba đã chết từ lâu rồi."

Lục Thế Lâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Khuynh, vẻ mặt thiếu niên trở nên vô cùng hoảng loạn và bối rối, ông thấy vậy thì trong lòng có chút vui sướng. Truyện Lịch Sử

"Bởi vì," Ông nói chậm lại, "Còn phải nuôi con."

Ầm!

Vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Khuynh bỗng chốc không thể duy trì được nữa.

"Ba, sao ba có thể nói như vậy?" Cậu gần như buộc miệng cất lời, cảm xúc cũng có chút không ổn, "Con đi làm thuê, vay mượn lãi suất cao cũng chỉ vì chữa bệnh cho ba, tiền con nợ Tề Nhiên sớm muộn gì cũng có ngày, con——"

"Tiểu Khuynh này," Lục Thế Lâm xen ngang lần nữa, "Từ lâu ba đã cảm thấy cơ thể mình sắp không xong rồi, ba đã từng sợ chết, nhưng cách chữa trị này thật sự rất đau đớn, ba thật sự không chịu nổi..."

"Con như vậy chỉ đang trì hoãn thời gian mà thôi, chẳng có chút tác dụng nào, chi bằng cho ba một chai rượu,... tháo mấy cái máy thở này ra cho ba vui vẻ."

Ông cố gắng giữ hơi thở ổn định, nhưng khuôn mặt Lục Khuynh đỏ bừng hiện lên vẻ giận dữ hiếm thấy, Lục Thế Lâm không nhìn thẳng vào cậu nữa, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đầy tức giận của thiếu niên vang lên:

"Tại sao con phải để ba vui vẻ chứ, mấy năm qua ba... đã từng khiến con vui vẻ chưa?"

Phù——

Bỗng có một tiếng gió từ cửa truyền đến, cả hai người đồng thời liếc qua liền thấy Tề Nhiên hơi khom lưng, tay chống khung cửa há miệng thở hổn hển.

Nhìn là biết hắn vừa chạy một mạch lên cầu thang lao đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.