Chương trước
Chương sau
Cái lạnh bên ngoài hoàn toàn khác so với trong nhà, cơn rét buốt thổi ập vào mặt Tề Nhiên, hắn cảm thấy làn da đau đớn, lòng cũng bị cơn gió này thổi đến buồn bực khó tả.

Hắn cẩn thận giữ khăn quàng cổ, liếc dưới lầu một vòng nhưng chẳng thấy Lục Khuynh đâu, hắn sầm mặt đi đến chỗ đậu xe mô tô.

Hệt như hắn nghĩ, thiếu niên không chạy đâu xa. Đèn đường cạnh chiếc mô tô tỏa ra luồng ánh sáng nhàn nhạt giữa đêm đen mịt mù, tạo thành tia sáng chiếu soi mặt đất, mà trong đó có một bóng người ngồi ở giữa.

Lục Khuynh cong chân ngồi dọc bên đường, vùi đầu trong cánh tay, đồng phục trên người cậu có phần đơn bạc, cậu nhóc co thành một nắm, mái tóc đen mềm mại như được ngưng tụ hơi nước lộ ra đoạn cần cổ tái nhợt.

Trông thấy cảnh này khiến Tề Nhiên không thể kìm nén tâm tình mình, từng luồng chua xót xông thẳng lên não, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều đã lao tới quàng khăn lên chiếc cổ trắng xám của Lục Khuynh.

Gió lạnh đột ngột tan biến khiến Lục Khuynh hơi sửng sốt, trước thị giác, cậu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng cực kỳ quen thuộc trên người Tề Nhiên, cậu nhẹ nhàng ngửi một hồi mới ngẩng đầu lên.

Khóe mắt cậu nhóc ửng hồng, đôi mắt tinh khiết sạch sẽ, run rẩy nhìn Tề Nhiên.

Nhưng Tề Nhiên hoàn toàn không có thời gian thưởng thức, hắn thừa dịp Lục Khuynh khẽ ngẩng đầu thì nhanh tay quấn khăn quanh cổ cậu hai vòng, rồi kéo khăn lên phía trên che đi miệng mũi cậu, chỉ chừa một đôi mắt khẽ run.

Hắn xoa đầu Lục Khuynh, âm giọng mềm nhẹ tựa tuyết rơi: "Sao ngồi ở đây thế? Không lạnh hửm?"

Rõ ràng Lục Khuynh vẫn còn ở trạng thái mê man, Tề Nhiên ngồi xổm, còn thấp hơn cậu một chút, bỗng dưng cậu cảm thấy mình như cậu bạn nhỏ lẻn trộm ra ngoài, mà Tề Nhiên đang ngồi xổm xuống kiên trì nói lý với cậu.

Cậu cụp mắt, chậm rãi lắc đầu.

"Còn bảo không lạnh?" Tề Nhiên nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc, "Mặt em đông đến đỏ bừng rồi kìa."

Lục Khuynh còn có tâm tình nghĩ ngợi, quả nhiên thật sự rất giống phụ huynh đang dạy dỗ bạn nhỏ.

Tề Nhiên không muốn nói tiếp nữa, nắm lấy cánh tay Lục Khuynh định kéo cậu dậy.

"Đi thôi." Tề Nhiên nói.

Cơ mà Lục Khuynh không theo luồng sức đứng dậy, cậu vẫn chỉ ngồi tại chỗ, dùng đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm Tề Nhiên.

Tề Nhiên trừng mắt nhìn, có hơi nghi ngờ, hắn cúi đầu định hỏi: "Sao vậy?" Chọt thấy cậu nhóc lộ nửa khuôn mặt hồng hồng, cánh tay hơi mở ra với mình.

Tề Nhiên lập tức cứng ngắc, hơi không rõ ý đồ của cậu, trước đây Lục Khuynh chưa từng dang tay với hắn, cậu lúc này cứ như đứa trẻ chịu oan ức bên ngoài muốn ôm ấp vuốt ve.

Lục Khuynh ngồi dọc bên đường, vẫn mở hai tay ra, ánh sáng lấp lánh hàm chứa trong đôi mắt.

Tề Nhiên đâu còn suy nghĩ nào khác, ngồi xổm xuống theo ánh mắt cậu nhóc, vươn tay ôm lấy cậu hỏi: "Sao vậy em?"

Lục Khuynh không lên tiếng, chỉ vùi đầu chậm rãi hô hấp, phả hết lên cổ Tề Nhiên.

Tề Nhiên bị luồng khí ấm thổi đến, lòng như muốn tan chảy, hắn ôm Lục Khuynh thật chặt, nghiêng đầu cọ môi vào tóc cậu.

Lúc này giọng nói buồn buồn của Lục Khuynh vang lên: "... Tề Nhiên, anh nói chuyện với cô ấy xong chưa?"

Tề Nhiên sửng sốt, tay vẫn nhẹ nhàng xoa tấm lưng của Lục Khuynh đáp: "Nói xong cái gì?"

"Là..." Lục Khuynh do dự mở miệng, "Em thấy anh, giống như có chuyện gì đó muốn nói..., nên em... nên em... đi ra trước."

Lục Khuynh chôn đầu càng thấp hơn, chỉ thấy mái tóc đen buông xuống trên áo khoác Tề Nhiên.

Tề Nhiên ôm cậu nửa ngày chẳng ư hử tiếng nào, qua hồi lâu Lục Khuynh mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tề Nhiên truyền đến, như đối diện với lỗ tai vậy.

"Cục cưng à."

Lục Khuynh chợt khựng, Tề Nhiên chưa bao giờ kêu cậu như vậy, âm cuối kéo dài mang theo vô vàn quyến luyến.

Tề Nhiên lại thốt lên: "Em cho rằng anh có lời muốn nói với Tề Duyệt nên mới tùy tiện lấy cớ chạy xuống à?"

Hắn còn tưởng Lục Khuynh không chịu được sự ép hỏi của Tề Duyệt nên chạy đi, đâu ngờ, cậu bạn nhỏ hiểu chuyện nhiều hơn hắn nghĩ.

Trái tim Tề Nhiên co rút, cứ thế ôm chặt lấy Lục Khuynh, cảm nhận cậu gật đầu bên cổ mình.



Thiếu niên vô thức cọ vào quần áo Tề Nhiên, tay cũng vươn lên cổ hắn. Gió lạnh ban đêm thổi vù vù, hai lồng ngực kề sát nhau lại vô cùng nóng bỏng.

Đột nhiên, Tề Nhiên vòng chặt cánh tay Lục Khuynh, cậu chưa kịp phòng bị đã bay lên không trung, Tề Nhiên dùng tay còn lại giữ chắc chân cậu, nhấc toàn bộ cơ thể cậu lên.

Chờ khi phản ứng, cậu đã được Tề Nhiên ôm đến xe mô tô, chưa kịp nói tiếng nào khăn quàng cổ bỗng bị người ta kéo xuống, lập tức miệng cậu bị Tề Nhiên ngăn chặn.

Tề Nhiên hôn rất mạnh bạo, nhưng vừa chạm liền rời.

"Cục cưng ơi."

Giọng nói khàn khàn xuất hiện, Lục Khuynh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tề Nhiên, bên tai là tiếng "ong ong ong" liên tục.

"Sao em có thể," Tề Nhiên nói tiếp, "Đáng yêu như thế?"

Dứt lời cũng mặc kệ phản ứng của Lục Khuynh, hắn ôm chặt cậu vào lồng ngực, một tay đặt lên đầu cậu rồi ấn nhẹ, tay kia vòng qua eo thiếu niên, siết mạnh như muốn xoa nắn cậu vào trong cơ thể.

Tiếng gió bỗng dừng lại trong chốc lát, Lục Khuynh được Tề Nhiên ôm, cậu chỉ cảm thấy nhịp tim Tề Nhiên đập thình thịch vang dội và vòng eo không ngừng bị siết chặt của mình.

Cậu có hơi đau, nhịn một hồi mới nhẹ nhàng gọi: "Anh Nhiên?"

"Ừm." Tề Nhiên phát ra giọng mũi, trầm giọng nói: "Đừng nói chuyện, để anh ôm một lát."

Lộ ra vẻ uể oải.

Chẳng biết vì sao Lục Khuynh không nói tiếp nữa, bàn tay giữa không trung vốn không biết đặt ở đâu chầm chậm buông xuống ôm lấy người Tề Nhiên.

Thời gian phảng phất trôi chậm lại, đêm tối đen kịt, dòng người bên bãi đậu xe này rất ít, bọn họ ôm chặt nhau, chẳng ai nói chuyện, nhưng xung quanh đều là tiếng tim đập và tiếng hít thở rõ ràng.

Cuối cùng Lục Khuynh vẫn thua trận, cậu cảm giác cơ thể do duy trì một động tác liên tục nên có hơi cương cứng, liền nghiêng đầu dụi mái tóc lên gò má Tề Nhiên, mềm giọng: "Anh Nhiên ơi, em, em hơi lạnh."

Tề Nhiên nở nụ cười, rốt cuộc thả Lục Khuynh ra, bóp bàn tay đang được hắn bao bọc vài lần, mới dịu dàng cất lời: "Vậy ta về nhà thôi."

Nói xong ôm Lục Khuynh xuống mô tô, thay cậu quấn khăn quàng cổ rồi vội vàng dẫn người vào tòa nhà.

Ngôi nhà trở lại trạng thái ban đầu, Tề Duyệt cũng biến mất tăm.

Tề Nhiên không thấy giày của cô mới yên tâm, xoay người nhìn Lục Khuynh đang chuẩn bị mang dép bông, duỗi tay qua khuỷu chân nâng cậu lên.

"Tề Nhiên!"

Lúc này Lục Khuynh thật sự bị giật mình, cậu chưa kịp xỏ giày, đôi tất trắng tung bay trên không, vòng hai tay ôm cổ Tề Nhiên theo phản xạ.

"Chậc." Tề Nhiên giả bộ bực bội, "Gọi anh Nhiên."

"Anh Nhiên, anh, anh Nhiên... anh Nhiên."

Lục Khuynh kêu vài tiếng nhưng Tề Nhiên chẳng chịu buông cậu xuống, mà hắn còn nhấc tay lên cao để ôm cậu vững vàng hơn.

"Ngoan." Tề Nhiên vừa nói vừa bế người đến sô pha ngồi xuống, tay từ khuỷu chân chuyển qua eo cậu, cứ thế Lục Khuynh tự nhiên nằm nhoài trên người Tề Nhiên, đặt tay lên bả vai hắn.

Tề Nhiên lập tức cúi đầu hôn khóe miệng cậu: "Trong nhà ấm áp." vừa giúp cậu cởi khăn đặt qua một bên, rồi kéo khóa áo khoác xuống.

Lục Khuynh cũng chẳng chống cự gì, cậu bỏ tay xuống theo động tác của Tề Nhiên, ánh mắt không chuyển động nhìn hắn chằm chằm.

Tề Nhiên bị ánh mắt này bắn trúng tim, vừa lúc khóa kéo được mở ra, môi hắn mất kiểm soát áp lên lông mi Lục Khuynh, sau đó từ từ di chuyển phủ lên môi cậu, cũng chầm chậm luồn tay vào áo khoác sờ eo người ta.

Chạm vào là chiếc bụng bằng phẳng của Lục Khuynh.

Tề Nhiên vô thức nhăn nhó lông mày, hắn ngừng động tác hôn sâu, lùi lại rồi nhẹ giọng hỏi: "Xin lỗi cục cưng nhé, tối nay không ăn no phải không?"

Lục Khuynh ngơ ngác, tối nay đây là lần thứ ba Tề Nhiên gọi cậu là cục cưng.



"Vẫn tốt lắm." Cậu nói chậm lại, "Vốn em đâu có đói bụng."

Sự ngoan ngoãn của cậu nhóc khiến người ta đau lòng, Tề Nhiên nhìn cậu lúc lâu, cuối cùng vẫn nở nụ cười, sờ vào mái tóc đen của cậu nói: "Được rồi, đợi lát nữa đói bụng anh lại nấu cho em."

Dứt lời hắn hơi ấn đầu Lục Khuynh về trước, hai phiến môi chạm nhau, Tề Nhiên chẳng cho cậu cơ hội phản ứng, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào càn quấy trong miệng Lục Khuynh.

Nụ hôn này vừa nhẹ nhàng vừa nóng bỏng, kéo dài tới khi Lục Khuynh cảm giác miệng bị hôn đến tê dại, Tề Nhiên mới chịu tha cho cậu.

Cơ thể Lục Khuynh mềm nhũn trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào bả vai hắn, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Tề Nhiên cười, thừa dịp cậu không còn sức lực mà cởi áo khoác, đưa tay mò vào quần áo vòng lấy eo thiếu niên, để cậu ngồi vững trên đùi mình.

Lục Khuynh còn bận thở dốc, bờ môi sáng lấp lánh, Tề Nhiên chẳng kìm nổi mà muốn nhẹ nhàng chạm đến.

Nhưng Lục Khuynh kéo tay hắn lại, giây tiếp theo bỗng cất lên giọng nói mềm mại: "Anh Nhiên, có phải, nhà các anh có chuyện gì không?"

"Không có gì." Tiếng Tề Nhiên hơi lớn rồi lập tức hạ xuống, "Đừng nghĩ nhiều vậy, con bé chỉ đến ăn một bữa cơm bình thường thôi."

"Nhưng mà," Lục Khuynh hơi suy nghĩ, "Nhưng mà trước đây em chưa từng nghe anh nói mình có em gái."

Lục Khuynh bĩu môi, trong lời nói lộ vẻ tủi thân: "Hình như anh... chưa bao giờ nói với em về gia đình của anh cả."

Chuyện trong nhà Tề Nhiên cậu không biết, chuyện trong nhà cậu Tề Nhiên lại rõ ràng mọi thứ, điều này quá không công bằng.

Chắc bởi lẽ Tề Nhiên chẳng muốn cho cậu biết nên định dùng miệng chặn lời cậu.

Nhưng ý chí Lục Khuynh vô cùng kiên định, quay đầu chừa cái gáy cho Tề Nhiên nên hắn chỉ hôn được sợi tóc mềm mại.

Tề Nhiên cố nén ý cười dưới đáy lòng, đến gần hôn lên một bên tóc, hỏi: "Thật sự muốn biết?"

Vậy mà thiếu niên bỗng nhiên ngồi thẳng người, khuôn mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt trông vô cùng nghiêm túc.

Cậu hít một hơi thật chậm rồi nói từng câu từng chữ: "Anh Nhiên, em biết anh thật lòng, ở bên em, em cũng thật lòng."

Tề Nhiên không đáp chỉ tràn đầy ý cười nhìn cậu.

"Hơn nữa," Lục Khuynh tiếp tục nói, "Em đã lớn rồi, cho nên, em có quyền, biết những việc này."

Cậu cho rằng lời mình đủ rõ ràng rồi, nào ngờ Tề Nhiên vẫn giương mắt nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: "Đã lớn rồi?"

Lục Khuynh chẳng hiểu sao trọng điểm câu nói lại ở chỗ này, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng kia cậu vẫn gật đầu.

"Vâng."

Giây tiếp theo cậu bị Tề Nhiên nhấc chân lên, chưa kịp kinh ngạc bật thốt thì khung cảnh xung quanh từ ghế sô pha bỗng biến thành giường.

Tề Nhiên nhẹ nhàng ném cậu xuống giường, sau đó áp người lên. Chân hắn ép chặt vào đùi cậu, trong mắt chứa cảm giác xâm lược khó giải thích.

Tim Lục Khuynh nhảy loạn trong chốc lát, định chống người bò dậy.

Nhưng Tề Nhiên ép quá mạnh, cậu vừa di chuyển một chút thì Tề Nhiên đã vươn tay tới cản, đặt cậu vào chỗ ổn định rồi giữ chặt hai tay nâng qua đầu, mười ngón tay lồng vào nhau.

"Ngoan," Tề Nhiên nghiêng người nói nhỏ bên tai Lục Khuynh, "Chúng ta không làm gì hết, em để anh hôn, được không em?"

Hô hấp của Lục Khuynh thả chậm, Tề Nhiên mổ vào cổ cậu một hồi, cậu há miệng lại phát hiện chẳng thể tìm được âm thanh của mình, nên chỉ có thể quay đầu chạm khẽ lên tóc Tề Nhiên.

Tiếng cười truyền tới từ hốc cổ, Lục Khuynh chớp mắt, Tề Nhiên không tự chủ mà hôn liên tục vào mặt cậu, hôn đến khi cậu thở không nổi mới buông tha, lại hôn xuống phần thịt mềm nơi cổ cậu, nhẹ nhàng mài hàm răng vào hầu kết.

Cơ thể Lục Khuynh đã nhũn ra từ lâu, cổ họng ngứa ngáy, cậu không cẩn thận mà tràn ra tiếng rên rỉ từ sâu trong cuống họng, nghe thấy thế càng khiến mặt cậu trở nên đỏ tợn.

Cậu liều mạng kìm nén âm thanh liên tục phát ra, Tề Nhiên lại cắn miệng cậu, nụ hôn cực kỳ cháy bỏng.

Đôi mắt Lục Khuynh mông lung, đầu cậu kêu ong ong, chỉ nghe thấy tiếng nước rõ ràng và giọng Tề Nhiên liên tục gọi từng tiếng "Cục cưng".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.