“A hả dạ…??”
An bất ngờ, không phải hơi nhanh quá rồi sao??
“Em thấy được mà, hai người cũng đã bên nhau những lúc khó khăn nhất rồi còn gì, đều đã biết rõ về đối phương cả rồi” Sơn hớn ha hớn hở mừng rỡ ra mặt
“Huy nhìn thế thôi chứ cũng mong lắm rồi đấy An à” Uy cũng cười nói
“Anh im đi!! An à, em không cần trả lời ngay cũng được, anh đợi-”
“Nếu muốn kết hôn thì ít nhất cũng phải cầu hôn người ta chứ?” nó cúi gằm mặt, lí nhí nói, vành tai đỏ ửng
Một khoảng không vãng lặng bât ngờ, mọi người đều bị nó làm cho đứng hình cả rồi!!
“Pff, phải rồi, phải rồi nhỉ, phải cầu hôn mới đón về được chứ!!” Huy mừng rỡ xoa rối tóc nó
“Á anh làm gì thế!! Tóc em rối hết cả rồi!!!”
“Haha anh phải mau mau đi chọn nhẫn mới được, nên chọn hàng nào đây ta”
“Anh, anh đâu cần nói lớn thế đâu!!!”
“Ôi trời con bé ngại rồi kìa!!”
“Vậy là mong ước con dâu của mình thành hiện thực rồi đấy nhé!!!”
“Ta mãn nguyện lắm rồi trời ạ!!”
“Aaa mọi người đừng nói nữa màaaa!!”
An đỏ mặt
Vậy là lần ra mắt gia đình xem như cũng không đến nỗi tệ đi!
…
Từ sau hôm ấy, An bị “bắt cóc” về nhà Huy ở luôn trong đấy, tất nhiên là cùng phòng với Huy rồi
Cả hai lại bắt đầu công việc của mình, bận rộn cả ngày, mãi đến tối mới có thể gặp nhau
Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3362400/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.