Như đã nói, Uy và Huy đưa An đến nhà hàng có mấy món mì ngon mê li làm nó sáng mắt, vui vẻ ăn hết món này đến món khác
“Ăn nhiều vào, em sao lại gầy thế này!”
“Còn không phải là vì em bất tỉnh nhân sự tận mấy tháng làm người ta lo lắng à?” Uy cố tình chọc ghẹo Huy
Bị nói trúng tim đen, Huy đang uống nước liền bị sặc, ho khù khụ
“Còn không phải vì anh không ngăn con bé lại à!!”.
“Có ngăn cũng không được, thôi thì cứ để con bé làm điều mình muốn đi~”
“Thế anh cũng là “đồng phạm” rồi còn gì”
“Xì, còn đỡ hơn em!”
An vừa ăn vừa cười, lâu lắm rồi nó mới thấy ấm áp thế này
Thật mừng vì mọi chuyện cuối cùng cũng đâu lại vào đấy rồi!
…
Hôm sau họ bắt chuyến bay sớm nhất về nhà thật, nhất quyết muốn về dự họp báo cùng An, tiện thể hỏi cho rõ cái vụ hôm qua
An có lẽ vì có Huy và Uy đi cùng nên ngủ ngon hơn hẳn, đánh một giấc từ lúc lên máy bay đến tận khi máy bay hạ cánh
Nó dường như trở thành con nít lên ba khi đi cùng hai ông anh này ấy, từ kêu dậy, xách đồ đến gọi xe đều chẳng cần đụng tay, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được
Giờ cũng đã 7 giờ sáng, hôm nay lại là thứ 2 nên nhà Huy ai cũng thức cả rồi, họ quyết đinh quay về căn nhà ấy trước
“Ôi trời!”
“Ơ!!”
“Tụi con về rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3357036/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.