“Trường hàng không có khác, to dữ thần luôn!!!” An mắt chữ A mồm chữ O
Trường Huy theo học thuộc top đầu của đất nước, còn góp mặt trong bảng xếp hạng của thế giới nên rất được đầu tư về cơ sở vật chất
Khuôn viên trường rộng, lại thoáng mát nhiều cây, thư viện, căn tin, phòng thực hành, phòng lắp ráp, phòng sửa chữa,… nói chung là ngoại trừ máy bay thật ra thì gi gỉ gì gì cái gì cũng có
Lên đại học, Huy không tham gia vào câu lạc bộ nữa, anh dành thời để phát triển những gì mình thích và những gì có ích cho mình hơn, thậm chí dù là có tiếng trong trường nhưng bạn bè thời đại học cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ra trường liền không còn liên lạc với nhau mấy nữa
“Anh không thấy cô đơn sao?” An vừa nghe Huy nói vừa thắc mắc hỏi
Huy búng vào trán An: “Ngốc, có em nói chuyện rồi thì cô đơn cái gì nữa!”
Nó đỏ mặt, lấy tay che trán rồi chạy đi trước
Huy dẫn An vào từng phòng một, nơi anh đã học, nơi anh đã làm bài, nơi anh đã thực hành,…
“Ơ!” Nó chợt reo lên, vội móc điện thoại ra
“Hửm? Sao thế?”
“Nhìn nè! Đây là nơi anh chụp tấm hình này phải không?? Em thích tấm này lắm đó!!! Còn đặc làm màn hình nền nè!!” nó hào hứng khoe anh
“Ô đúng rồi nè, lâu quá nên anh không nhớ đấy, ra là em thích những cảnh thế này à”
“Hì hì, hoàng hôn là cảnh đẹp nhất trong ngày!!!”
“Thế chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3355810/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.