3 anh phải dỗ mãi nó mới chịu nín khóc, mừng rỡ mà mỉm cười
Huy thấy mắt nó đỏ ửng lên, thâm quầng vì thức khuya mà xót xa:
“Em có nghỉ ngơi đàng hoàng không thế? Sao lại nhìn kiệt sức thế này!”
“Có mà-”
“Em nhìn mà còn không biết tình hình hả? Não bị chập mạch rồi?”
“Con bé vất vả để đòi lại công bằng cho cậu cả đấy, còn không mau cảm ơn con bé đi!”
Huy nhíu mày, cười không nổi
“Ngốc, đã bảo em phải biết giữ mình rồi cơ mà!”
“Nhưng mà…”
“Phải rồi, không phải em có thứ muốn đưa Huy xem sao? Mau mau đưa đi!!”
“Không được, phải để bác sĩ kiểm tra xong mới có thể đưa anh ấy…”
“Giờ này thì bác sĩ đều về nhà đón Tết cả rồi, chắc phải đợi vài hôm nữa nhỉ?”
“Chúng ta cũng không biết được có thể đưa cái thân tàn này của Huy ra ngoài nhắm cảnh không nữa. Ài, sao cậu hay bị thương lúc quan trọng không thế!?” Hoàng trách Huy
“Vâng vâng vâng lỗi tớ lỗi tớ được chưa” Huy trả lời cho có khiến Hoàng tức mà bật lại được
An dù vừa tỉnh dậy nhưng khóc nhiều quá, nó cạn năng lượng rồi, vô tình ngáp một cái
Tất nhiên, cái hành động đó đã lọt vào mắt Huy rồi
“Em mệt lắm rồi đúng không? Nằm xuống nghỉ đi!”
“An mệt rồi à? Mau mau nằm xuống đi! Cũng gần 2 giờ rồi còn gì!”
“Nhưng, nhưng mà em nằm đây rồi 2 anh nằm đâu??”
“Ở đây nhiều giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3353428/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.