Huy không trả lời, chỉ lặng lẽ kiềm lại con sói đang gào thét muốn thoát ra bên trong
Anh có rất nhiều điều muốn hỏi nó, nhưng anh không dám, anh sợ anh sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt mất
An thấy Huy không hồi âm, chủ động bước lên ôm anh
"Em thành thật xin lỗi, em không nghĩ nó lại làm anh đau đến thế. Em tuyệt đối sẽ không làm thế lần nào nữa"
Mắt nó rưng rưng, vài giọt vô tình rơi xuống khiến áo anh ướt
Huy cuối cùng cũng giang tay ra ôm nó
"Làm ơn, anh không muốn phải mất em đâu"
Lần đầu tiên nó nghe anh yếu ớt cầu xin nó như thế
Có lẽ việc ngày đêm cứ phải lo lắng, đợi chờ câu trả lời từ nó đã khiến anh mệt nhiều rồi
Nghĩ đến đây nước mắt nó lại rơi
Anh cho nó biết hạnh phúc, cho nó mái nhà, cho nó chỗ dựa, cho nó tất cả những gì nó hằng mong
Thế rồi nó cho anh được điều gì nhỉ?
Huy biết tính An hay suy nghĩ lan man, tngje nó sụt sịt liền biết không ổn, nhanh tay nhanh chân tìm giấy rồi vỗ về nó:
"Được rồi anh ở đây rồi, không sao đâu"
"Ừm, em cũng ở đây với anh rồi, không đi đâu đâu!!!"
..........
Uy mãi không thấy 2 đứa đi ra, sốt ruột đứng ngoài cửa đợi
Chờ được 15 phút thì cuối cùng Huy và An cũng ra, một đứa thì mắt đỏ lên, đứa còn lại thì nhìn nhợt nhạt như cái xác chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3318402/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.