An tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê.
Đầu nó quay như chong chóng. Nó cố ngồi dậy nhưng cơn đau bên vai khiến nó không tài nào nhúc nhích.
“Cạch” tiếng mở cửa truyền vào, là ba Huy.
“Ôi chao, con tỉnh rồi sao? Để ta gọi bác sĩ.”
“Ông là ai? Tôi muổn ra khỏi nơi này”
“Ta là ba của Huy, người hôm trước diễn thuyết ở trường con đấy. Còn nữa, con vẫn còn bị thương nặng, cứ ở đây thêm vài hôm nữa đi”
“Không được”
“Tại sao?”
“Bệnh viện rất tốn tiền, hơn nữa tuần này còn có một bài kiểm tra rất quan trọng”
Ba Huy lại gần An, cúi xuống nhẹ nhàng nói:
“An này, ta biết về gia đình con rồi. Ba con sẽ chịu hình phạt theo pháp luật, còn mẹ con...” ba Huy lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không
Nó im lặng một hồi rồi cất tiếng:
“Tôi biết chứ. Hai người họ chẳng ai là dành trọn tình yêu cho tôi cả” nó cười nhạt
“Con.... Ngay từ đầu đã biết rồi sao?”
“Tôi biết mẹ thương tôi vì tôi học giỏi, có thể hái ra tiền để hai người họ trả nợ và tiếp tục cuộc sống hôn nhân. Bà ấy.... Căn bản chỉ coi tôi như món đồ mà thôi...” nó vẫn cười nhưng nom xót xa và xa cách làm sao
“Ta đã nói chuyện cùng mọi người trong nhà rồi, con.... Chúng ta có thể trở thành bạn đồng hành cùng con không? Tuy không nhiều nhưng ít nhất đủ để con học hết đại học và theo đuổi con đường con mơ”
“Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/2744004/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.