“3”
“2”
“1”
“Xuất phát!”
Nó nhanh chân chạy.
Năm ngoái nó tham gia cuộc thi này chỉ vì khi chạy, nó cảm nhận được mình đang được thoát khỏi hiện tại nên mới đăng kí
Nhưng năm nay thì khác.
Nó muốn chạy, vì những người đang khan tiếng cổ vũ nó, vì những người đã đặt niềm tin lên nó,
Và... Vì anh
Đối thủ vì thấy nó chạy nhanh như chớp mà lo sợ bị cướp mất vị trí dẫn đầu bèn chơi xấu, chạy một mạch lên trước, cố tình chắn ngang đường nó chạy.
Nó cũng chẳng phải dạng vừa, dám chặng dường chị đây chạy, ngoan cố lấy đà, nhảy lên trước khiến cả trường hết cả hồn.
Cú nhảy vô cùng đẹp, xung quanh vỗ tay bôm bốp, hò hét cỗ vũ nó.
Nhưng sau cú nhảy bất chấp đó, mắt cá chân của nó có chút nhói
Huy để ý thấy mặt nó nhăn nhăn liền biết đã xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy song song nó:
“Cố lên! Sắp đến rồi! Anh biết em làm được mà!”
Cứ thế một người chạy trong sân, người còn lại chạy song song, còn tranh thủ gọi cho Hoàng bảo cậu đi lấy hộp cứu thương.
Hoàng nghe xong liền chạy còn nhanh hơn cả tiếng gió thổi bên tai, thoáng cái đã biến mất để lại cả lớp sự ngỡ ngàng, đàn anh của mình chạy nhanh thế hả???
Sơn đứng ở vạch đích đợi sẵn, chỉ cần An đến đích liền đỡ nó một tay
Nó cố gắng bỏ qua cơn đau, dùng hết sức chạy đến đích.
Đến khi đã thấm mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/2743971/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.