Huy được bác sĩ kiểm tra còn An cứ thẫn thờ đứng ngoài cửa chẳng chịu vô
Mãi đến khi cả nhà Huy xuống nhà tiễn bác sĩ, nó mới ngập ngừng hỏi:
"Anh Huy... không sao chứ ạ?"
"Aigu cái thằng bé ấy, từ nhỏ thân thể đã rất hay vị bệnh rồi con đừng lo. Còn con nữa! Sao lại đứng ở ngoài mà không chịu vô! Sẽ cảm lạnh mất thôi!!" mẹ Huy lên tiếng "mắng" khi thấy nó cứ mãi đứng ngoài cổng
"À ừm được rồi, con không sao đâu" Nó cười cười
"..."
"Việc anh Huy bị thương... là do con, nên là, nên là.... cảm ơn mọi người quãng thời gian qua đã chăm sóc con, vẫn là tạm biệt mọi người thôi"
Nó cuối người chào, tim nó lần nữa vỡ nát, chẳng thể ghép lại được nữa rồi.
Rồi nó quay người bước đi, cố kìm lại tiếng nấc đang không ngừng vang lên
Ông trời quả thật rất biết trêu người, cho nó cảm giác hạnh phúc rồi lại cướp đi mất
Lần đầu tiên trong đời, nó thấy nó đáng thương
Nó cũng muốn được sống như những cô gái khác
Nó cũng muốn được cười, được ba mẹ chở che, được vui đùa bên người nó thương
Nó ngửa mặt lên trời, nhìn những giọt mưa đang không ngừng rơi xuống hòa vào hàng lệ đang tuôn rơi trên mặt nó
Nò ra tới đường lớn rồi, toàn xe lớn
Đèn giao thông chuyển xanh, xe lớn xe nhỏ nối đuôi nhau mà chạy
Bỗng, một giọng nói xa lạ kéo nó về thực tại xô bồ
"An à nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/2743942/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.