Huy tỉnh dậy trong nắng vàng thấp thoáng ngoài cửa sổ
*Ơ...**
Anh nhìn xuống tay mình, thấy nó đang nhắm mắt ngủ say trong vòng tay anh
À, nhớ rồi, hôm qua anh vì nhức đầu mà dụ nó nằm xuống ngủ cùng mình, cứ thế mà ôm nó vỗ về rồi ngủ khi nào không hay
Đầu Huy vẫn còn nóng bừng bừng chưa hạ sốt, tay chân thì chẳng còn miếng sức nào, căn bản là vô cùng mệt nhoài, nhưng thế quái nào chỉ cần nhìn thấy nó bình yên ngủ trong lòng, Huy lại cảm thấy nhẹ nhõm nên lạ thế này?
.........
Anh nằm cạnh ngắm nó ngủ
Mi nó dài, cong cong lên nom rất đẹp
Mũi nó be bé, cao cao
Môi nó hồng hồng
Gương mặt xinh đẹp thế này, lại hết lần này đến lần khác phải gồng mình chống chọi cả thế giới, rồi bật khóc thật to giữa đêm khuya làm anh đau đau trong lòng
Huy bất giác đưa tay lên vuốt tóc nó
Tóc nó mềm, lại thoang thoảng mùi thơm dịu dàng làm anh mê lắm
Nhưng mê thì mê chứ vẫn phải rút tay lại khi nó chợt thức giất
"Ưm, anh dậy rồi sao?" Nó mờ hồ nói
"À ừm, em ngủ ngon chứ" Huy vội buông nó ra
"Để em đi thay khăn cho anh"
Nó cằm khăn xuống nhà, vẫn chưa tỉnh ngủ lắm
"Ơ, em dậy rồi sao? Ngủ ngon chứ?"
"A em chào anh. Cảm ơn anh, em ngủ ngon ạ!"
*Cô nhóc này thật là. Còn chưa tỉnh ngủ nữa mà đi đâu thế này!* Uy nghĩ thầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/2743936/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.