Mà Cung Tử Ngôn giờ lại có đồ vật này, tất nhiên Cung Đinh lại muốn cướp đồ về tay mình giống như lúc nhỏ.
Cung Tử Ngôn ngược lại cười lại, tuy không biết tại sao Cung Đinh bằng mọi giá cũng phải lôi cô về, cũng có thể là cô ta lại đang mưu đồ gì đó, nhưng chắc chắn là Cung Tử Ngôn sẽ không bị mắc bẫy: "Tôi không về nhà, chẳng phải người vui nhất là chị sao? Nếu chị còn lôi kéo đưa tôi về, tôi không chỉ chiếm một nửa diện tích phòng, mà sau này tất cả đồ vật trong nhà, chị mà có thì tôi cũng phải có một nữa. CHị không tin thì cứ thử mà xem."
Không biết có phải là do bị bộ dáng nghiêm túc của Cung Tử Ngôn dọa sợ hay không, cô ta hơi ngây người ra trong giây lát.
Cô ta vẫn luôn muốn ở một mình một phòng, vô cùng căm ghét việc phải ở chung với Cung Tử Ngôn, tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều khiến cô ta vô cùng khó chịu, vậy nên khi cô chuyển ra ngoài cô ta chính là người vui nhất.
Bây giờ Cung Tử Ngôn chỉ trở về không thôi thì không nói làm gì, lại còn muốn tranh với cô ta, điều này khiến Cung Đinh buông tay trong vô thức.
Cung Tử Ngôn cảm thấy buồn cười, mấy dòng suy nghĩ của Cung Đinh chỉ thiếu điều viết lên mặt, cô cũng lười không thèm tính toán, vừa xoay người liền nâng chân chạy, sợ muộn thêm chút nữa thì cô lại không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.
Cung Tử Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-buoc-toi-phai-yeu-co-ay/3441671/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.