Chương trước
Chương sau
Nếu Nghệ Thuần không đến, Cung Tử Ngôn còn quên mất vụ một kèm một.

Kiếp trước đây là chuyện mà cô mong đợi nhất, Nghệ Thuần lúc nào cũng dịu dàng đến như vậy, giọng nói khi giảng bài giống như một ngọn gió xuân thổi bên tai, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Không ngờ lại có một ngày cô quên mất chuyện cô hằng mong đợi đến như vậy.

Cô nhớ rằng trước đây Nghệ Thuần không muốn người khác nhìn thấy nên mới đổi địa điểm dạy học, nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại đích thân đến đây.

Đối với Cung Tử Ngôn mà nói, đây là chuyện vinh dự mà không gì có thể so được, vinh dự đến mức cô cứ ngồi ngây ra đó cả nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp.

Có phải hôm nay có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra rồi không?

Cảm giác giống như tất cả chuyện xảy ra từ kiếp trước hôm nay đều chạy đến trước mặt, hơn nữa lại còn xuất hiện thêm tình tiết mới.

Lâm Đồng ở đằng sau ho nhẹ một tiếng, giống như đang nhắc nhở sự có mặt của Nghệ Thuần. Có học sinh nam huýt sáo, trêu chọc gọi tên Nghệ Thuần, còn học sinh nữ thì bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.

Lâm Đồng rất hài lòng, cố tình lên mặt nói: "Yên lặng một chút đi, Nghệ Thuần cũng đâu phải đến để tìm mấy cậu."

Học sinh trong lớp bắt đầu huyên náo.

Cung Tử Ngôn biết cô ta đến để tìm bản thân, bèn đứng dậy.

Nghệ Thuần kiêu ngạo đi về phía trước mặt Cung Tử Ngôn, giọng nói lạnh lùng: "Sao lại không đến?"

Cung Tử Ngôn định nói bản thân quên mất, nhưng lại cảm thấy không nên để mọi chuyện tiếp tục như vậy, liền nói với Nghệ Thuần: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Dù sao thì trong lớp toàn là người đợi xem kịch hay, cô không muốn để cho Nghệ Thuần mất mặt.

Nhưng Nghệ Thuần lại từ chối: "Có lí do gì cậu có thể nói thẳng."

Trong lòng Cung Tử Ngôn rất bình tĩnh, nếu như Nghệ Thuần muốn nói ở đây vậy thì nói ở đây vậy: "Sau này không cần làm phiền cậu giúp mình ôn bài nữa, kế hoạch hỗ trợ về sau mình sẽ nộp đầy đủ, không để ảnh hưởng đến đánh giá cuối kì của cậu."

Nghệ Thuần ngây ra, người kiêu ngạo như cô ta hôm nay lại bị từ chối, hơn nữa lại còn bị từ chối trước mặt của rất nhiều người.

Cô ta còn tưởng rằng Cung Tử Ngôn sẽ viện ra rất nhiều lý do để giải thích, sau đó nói rằng tự cô bỏ lỡ mất buổi ôn tập lần này, vậy nên sau này cô ta sẽ không tiếp tục hỗ trợ cô nữa.

Nếu như Cung Tử Ngôn khóc lóc cầu xin cô ta, có thể cô ta sẽ thay đổi quyết định.

Nhưng nào ngờ Cung Tử Ngôn lại trực tiếp từ chối.

"Không được." Nghệ Thuần không chút do dự phủ định lời nói của Cung Tử Ngôn: "Đây là quy định của nhà trường, đã tham gia rồi thì không được từ chối."

Cung Tử Ngôn không ngờ Nghệ Thuần sẽ từ chối. Trong ấn tượng của cô, Nghệ Thuần hận không thể lập tức quẳng cô sang một bên, sao bây giờ lại biến thành không nỡ rồi?

"Nhưng giờ mình không muốn tham gia ôn tập nữa." Sự uất ức trong lòng của Cung Tử Ngôn ngay lập tức trỗi dậy, cô không muốn có một chút gì liên quan đến Nghệ Thuần nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ở kiếp trước, rõ là chỉ cần một câu nói của Nghệ Thuần là có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện, nhưng cô ta lại chọn lạnh lùng ở một bên quan sát.

Một người đem đến cho cô chỉ toàn những nỗi bất hạnh, cô chỉ có thể chọn cách giữ khoảng cách chứ không còn cách nào cả.

Mà một chút tình cảm ban đầu cũng đã bị những sự dày vò sau đó mài mòn đi hết rồi.

Nghệ Thuần đứng đó lạnh lùng nhìn cô: "Được, vậy cậu tự mình đi nói với giáo viên."

Cung Tử Ngôn đang định nói "được" thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Không cần phiền phức như thế, đổi thành tôi đến giúp cậu ấy ôn tập là được."

Đan Quân đi từ ngoài bước vào, mọi người trong lớp đều không kìm được mà hưng phấn, cảm giác giống như màn kịch mà mọi người kì vọng cuối cùng cũng đã được mở màn.

Thời điểm Cung Tử Ngôn nhìn thấy Đan Quân, mắt cô sáng lên giống như tìm được vị cứu tinh.

Nghệ Thuần để ý đến ánh mắt của Cung Tử Ngôn, hàng lông mày xinh đẹp ngay lập tức nhíu lại, cô ta xoay người lại nhìn Đan Quân: "Đây là hạng mục của tôi, không cần cậu phải quan tâm."

Đan Quân hỏi ngược lại: "Nhưng cậu ấy không cần cậu nữa?"

Giọng của Đan Quân rất bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào tim của Nghệ Thuần.

"Cậu không cần tôi?" Nghệ Thuần chuyển ánh mắt lên Cung Tử Ngôn, khẽ nở nụ cười.

Cung Tử Ngôn trước đây đúng thật là chưa từng thoát khỏi một màn này của Nghệ Thuần, dù nhìn bao nhiêu lần cũng cảm thấy cô ta không giống người phàm, từng cái nhấc tay chân cũng khiến người khác rung động, vậy nên dù cô ta có bảo gì thì cô cũng sẽ làm theo.

Chỉ cần Nghệ Thuần nhìn một món đồ ăn lâu một chút, cô đều sẽ đi xếp hàng mua, sau đó lén lút nhét vào dưới ngăn bàn, đợi đến chập tối lúc đi ôn tập mang đến cho Nghệ Thuần.

Có lẽ những hành động của cô quá rõ ràng, nên mới khiến cho Lâm Đồng nảy ra suy nghĩ muốn trêu đùa.

Cung Tử Ngôn khẽ lắc đầu: "Mình đã lãng phí của cậu quá nhiều thời gian rồi, vậy nên.."

Sắc mặt Nghệ Thuần tối sầm, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đan Quân: "Vậy cậu ta thì sao?"

Cung Tử Ngôn đang định nói không cần, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Đan Quân cô lại thành thật thu hồi về.

"Chuyện này.. Mình.." Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy hoang mang, Đan Quân đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể ở trước mặt mọi người từ chối, khiến cho cô ấy bị mất mặt.

Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ.

Cô do dự như vậy, nói không chừng lát nữa Nghệ Thuần lại đem chuyện thư tình ra nói thì sao?

Cũng may là Đan Quân lên tiếng giải vây: "Bắt đầu tiết tự học buổi tối rồi.. Còn chuyện gì thì để tan học nói tiếp."

Nhưng Nghệ Thuần lại không chịu bỏ cuộc, trực tiếp quay ra nhìn Đan Quân: "Cậu nhất định phải giúp cậu ta ôn tập?"

Lời này nói ra, cảm giác giống như hai người chuẩn bịn quyết đấu đến nơi. Mọi người xung quanh hình như cũng nhìn ra được sự khác thường, người hóng chuyện nhưng lại không sợ phiền phức cũng bắt đầu chuẩn bị hô hào.

Cung Tử Ngôn vẫn không yên tâm, lén lút nhìn Phong Sở, cô vẫn đang lo lắng Phong Sở nhìn thấy Đan Quân bắt nạt sẽ ra tay.

Cũng may là cậu ta lúc này giống như một ông tướng, chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên xem kịch.

"Ừm." Đan Quân trả lời rất gọn lẹ: "Tôi đến đây để giúp cậu ấy ôn bài, vậy nên không cần làm phiền đến cậu nữa."

Nghe đến đây, Cung Tử Ngôn cảm giác câu tiếp theo Nghệ Thuần sẽ hỏi, quan hệ của hai người là gì?

Vậy thì cô và Đan Quân đều sẽ bị ép ra trận, Cung Tử Ngôn ngay lập tức ngăn cản: "Mình thật sự không cần ôn tập, thời gian của mọi người đều quý báu như vậy.."

"Được." Nghệ Thuần trực tiếp bỏ lơ lời của Cung Tử Ngôn, cô ta nghẽ ngẩng đầu, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo: "Nếu đã như thế thì chi bằng dùng thành tích đến quyết định, nếu như lần này thi tháng cậu đứng thứ nhất, tôi sẽ từ bỏ. Nếu như tôi đứng thứ nhất, cậu phải làm vở ghi chép cho tôi một tháng, ngày nào cũng phải đến cổng trường đón tôi."

Vừa nói xong liền nhận được một loạt tiếng reo hò của mọi người, tất cả đều biết năm nào Đan Quân cũng giữ vững vị trí thứ ba, chưa từng giành được hạng nhất, mà thành tích của Nghệ Thuần cũng chưa từng tụt khỏi top 1, đây chẳng phải là đang cố ý bắt nạt Đan Quân hay sao.

Không biết lý do tại sao, nhưng Cung Tử Ngôn lại cảm giác giống như Nghệ Thuần rất có địch ý với Đan Quân.

Thật ra Cung Tử Ngôn định nói không cần, kì thi tháng lần này kết thúc, chương trình 1 kèm 1 cũng đã đến lúc kết thúc rồi, chẳng lẽ Nghệ Thuần còn định sau này tiếp tục giúp cô ôn bài?

"Không cần như thế, mình sẽ tự mình cố gắng." Cung Tử Ngôn định giảng hòa.

Kết quả Đan Quân vô cùng chắc chắn nói: "Được, nói được làm được. Nhưng vẫn phải thêm một điều kiện, nếu như tôi thắng, sau này cậu mà mây người bên cạnh cậu đều không được tìm Cung Tử Ngôn kiếm chuyện."

Cung Tử Ngôn cũng không ngờ rằng nơi này vẫn còn có chuyện của cô, cô vô cùng cảm kích nhìn Đan Quân, cảm giác giống như cả người cô ấy đều đang phát sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.