Cung Tử Ngôn chưa từng hy vọng sẽ có người đến cứu cô, trong những năm tháng tuyệt vọng ấy đây đúng thật là giấc mơ mà cô hằng mong ước, nhưng trong giấc mộng đó cô hồng hề đợi được một người nào đó sẽ đến.
Vậy nên cô cũng không ngờ bây giờ không cần nằm mơ cũng có người đến cứu.
Càng không ngờ rằng người đó lại chính là Đan Quân.
Một người không hề có một chút quan hệ gì.
Nhưng chuyện làm cô cảm thấy vui nhất đó chính là, không ngờ bản thân cô lại có thể dũng cảm đến như vậy.
Cô ngồi trên ghế nhưng vẫn không khống chế được trái tim đang nhảy loạn xạ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh ban nãy đối chấp với Lâm Đồng, trừ cảm thấy vui mừng ra thì còn cảm thấy hơi hối hận, hối hận tại sao ban nãy lại không biểu hiện tốt hơn một chút, tại sao ban nãy lại bị dọa sợ đến phát run, rõ ràng cô mới là người có lý.
Nếu như còn có lần sau..
Cô không kìm được mà tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao cô lại mong muốn có lần sau kia chứ.
Tiểu Đông rón rén để điện thoại xuống dưới ngăn bàn nhắn tin cho cô, hỏi là [Sao cậu lại thân được với Đan Quân như vậy? ]
Chí Thành quy định học sinh đi học không được mang điện thoại, nhưng những học sinh ưu tú giống như Nghệ Thuần, và những học sinh lúc nào cũng xếp từ dưới lên như tiểu Đông đều sẽ lén lút mang điện thoại đến trường, nhà trường sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-buoc-toi-phai-yeu-co-ay/3353952/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.