"Đủ rồi đủ rồi." Thiệu Ngôn nào dám nói không đủ, anh vội vàng lui đầu về, ủy khuất nói: "Có chuyện gì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân chứ."
"Nói rõ ràng, là ai động tay động chân hả?" Úc Đường nhướng mày, một bước cũng không nhường.
"Là...Là cậu!" Thiệu Ngôn dùng tay che mặt, làm đủ tư thế.
Thật ra cái đánh kia của Úc Đường không đau chút nào.
"Tôi không có động tay động chân nha. Xem dấu vết trên mặt tôi này, còn không phải là cậu đánh sao?" Thiệu Ngôn đúng lý hợp tình nói.
Úc Đường hung hăng nhíu mày, cô nhìn chằm chằm Thiệu Ngôn một lúc, sau khi nhìn vài cái nói: "Cậu không có hành động, nhưng trong tư tưởng của cậu nhất định có."
Mắt thấy đối thoại rất nhanh sẽ nói đến vấn đề nặng hơn, hướng càng sâu vào câu chuyện, không khí mạc danh trở nên có điểm quỷ dị.
Thiệu Ngôn đột nhiên thò đầu tới, vụng trộm nói: "Không nghĩ tới cậu còn rất hiểu tôi."
...Thật là thiếu đòn.
Úc Đường muốn trừng anh một cái, lại cảm thấy hiện tại khoảng cách của hai người thật sự quá thân mật, hơn nữa đề tài này không chỉ quỷ dị mà còn rất ái muội, cô bất đắc dĩ đem khoảng cách một lần nữa kéo ra.
"Nói chính sự, cậu muốn làm gì?" Úc Đường hỏi. Cuối cùng cũng thành công đưa câu chuyện trở về vấn đề chính.
Thiệu Ngôn nghĩ đến ý đồ của mình, vội vàng nói: "Có một gia sư miễn phí cho cậu, muốn hay không?"
Gia sư miễn phí?
Úc Đường sửng sốt, rất mau đã phản ứng được lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-anh-benh-khong-nhe/1745015/chuong-37.html