Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau
Úc Đường nghe thấy xong tức khắc trở nên cứng nhắc. Cô cảm thấy gương mặt mình bắt đầu có chút đỏ lên, hơn nữa còn hơi hơi nóng. Cô thế mà lại cảm thấy thẹn thùng. Phản ứng này không đúng rồi. Úc Đường có chút hoảng loạn. Cô nhẹ nhàng vỗ gương mặt mình, một lát sau mới có thể trấn định lại. Chờ cô lần thứ hai ngước mắt nhìn về phía Thiệu Ngôn, phát hiện đối phương như cũ vẫn là đôi mắt chứa ý cười, dù bận vẫn ung dung nhìn cô. Úc Đường hừ một tiếng, ý vị không rõ. Cô chớp mắt, hỏi: "Cậu đây đang đùa giỡn tôi sao?" Lần này đến phiên Thiệu Ngôn không biết nên trả lời như thế nào. Anh im lặng trong chốc lát, sau đó trả lời: "Tôi cảm thấy sử dụng từ "tán tỉnh" nghe có vẻ phù hợp hơn." Có lẽ là anh ngày thường hành động rất đứng đắn, lúc này lại nói ra những lời như vậy, nên nhìn qua lại cũng đứng đắn đến kỳ cục. Úc Đường phát hiện da mặt anh so với mình còn dày hơn, biện pháp đối phó với da mặt dày, chính là so với anh càng phải mặt dày hơn. Thế nhưng Úc Đường không biết phải làm như thế nào mới có thể đuổi được anh đi. Ngừng một hồi, Úc Đường mới khô cằn nói: "Một chút cũng không buồn cười. Cậu đừng nói hươu nói vượn. Thời gian không còn sớm, cậu không phải nên trở về nhà rồi sao?" Hai người bọn họ ngồi trên ghế sofa đã được khá lâu. Úc Đường không biết nếu anh vẫn tiếp tục ở đây sẽ còn có thể nói ra những lời kinh người gì nữa. Cô không thể chống đỡ được. Thiệu Ngôn cầm lấy ly nước uống một ngụm, "Chờ tôi uống xong lại nói." Anh luôn lấy cớ để có thể lưu lại! Úc Đường phát hiện cô không còn cách nào để đuổi anh đi nữa! "Được, cậu uống cậu uống!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Thấy cô tức giận, Thiệu Ngôn lúc này mới nghiêm mặt nói: "Tôi biết cậu tại sao lại không thích tôi." "Không có, tôi trước nay đều không có không thích cậu." Câu nói này chính là nói thật. Úc Đường chưa từng cố ý muốn nhằm vào bất luận người nào. Nhưng là người này, anh luôn là không thể hiểu được cố ý nhằm vào cô! Úc Đường cũng bắt đầu nghiêm túc lên, "Chỉ là tôi cảm thấy, nếu cậu là hoa đã có chủ thì không nên tới đây trêu chọc tôi. Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là loại người rất tùy tiện sao?" Nếu đã nói ra, cô cũng không ngại nói rõ thêm một chút. Úc Đường nói: "Tuy rằng tôi không thích Ngô Thấm, thậm chí là có chút chán ghét. Nhưng việc đoạt bạn trai của người khác tôi sẽ không bao giờ làm." Thì ra là thế. Đôi mắt Thiệu Ngôn hơi nhíu lại, nhớ tới sự tình phát sinh ngày hôm nay, tức khắc đã rõ ràng một chút. Anh cười nói: "Tôi thấy cậu có đôi mắt rất đẹp, đáng tiếc ánh mắt lại không tốt. Ai nói cho cậu biết cậu ta là bạn gái của tôi?" "Chính tôi nhìn thấy!" Úc Đường thấy anh còn dám chối, trong lòng bắt đầu nổi giận. "Tôi thấy cậu mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ thanh cao, không nghĩ tới cũng là loại lưu manh không có liêm sĩ!" Úc Đường cười nhạt một tiếng, lúc cô điên lên thì một chút mặt mũi cũng không lưu tình. Thiệu Ngôn khẽ nhíu mày, phản bác nói: "Cậu đã nói sai hai điều." "Thứ nhất, tôi cùng Ngô Thấm chỉ là quan hệ bạn học bình thường. Thứ hai, tôi không phải ra vẻ thanh cao, tôi là thật sự thanh cao." Lưu manh? Đây là lần đầu tiên có người hình dung anh như vậy. Trong lòng Thiệu Ngôn không biết đang có tư vị gì. Lúc này anh nhớ tới trên sổ tay công lược viết những biện pháp, trong lòng tức khắc giống như là bị một chú mèo cào, có hơi ngứa. Mặt trên nói có thể đây là một bức tường. Nhưng là ở giai đoạn này không thích hợp. Nếu có thể thì anh sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là lưu manh. "Ha, cậu cút khỏi đây đi, cậu đừng ở đây lừa gạt tôi." Úc Đường cũng lười cùng anh làm những điều vô nghĩa, "Nếu cậu không đi tôi sẽ nói với dì là cậu khi dễ tôi." Lời kia vừa thốt ra, Úc Đường mới cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm giác giống như trẻ con cãi nhau, sau đó muốn tìm người lớn để cáo trạng. Cô trước nay đều không phải là người ấu trĩ như vậy. Khẳng định là bị người trước mặt này làm ảnh hưởng rồi. Úc Đường càng thêm buồn bực, cô thật sự không rõ, vì sao khi mình đến nhà anh luôn cảm thấy không được tự nhiên, hận không thể lập tức rời đi. Nhưng khi anh đến nhà mình, bộ dáng lại giống như đang ở nhà của anh? Đúng rồi, có thể là bởi vì trưởng bối của cô không ở nhà. Úc Đường phát hiện lúc này Úc Tề Lỗi cũng có chút tác dụng, đáng tiếc ông ấy lại không ở nhà. Thiệu Ngôn rốt cuộc tìm được vấn đề, tự nhiên sẽ không dễ dàng thiện bãi cam hưu*. (*) Cam tâm tình nguyện: bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa. Anh tuy rằng đứng lên, nhưng cũng không có rời đi. "Tôi là muốn giải thích cho cậu biết, tôi cùng Ngô Thấm không phải loại quan hệ như cậu nghĩ." Dừng một chút, Thiệu Ngôn mới thành thật nói: "Được rồi, cậu ta hình như có thích tôi, nhưng tôi không thích cậu ta." Có lẽ giữa người với người luôn có sự đồng cảm, bọn họ giống nhau cùng là yêu thầm, tự nhiên sẽ có thể rõ ràng tâm tư của đối phương. Ngô Thấm lại biểu hiện quá rõ ràng. Lúc trước Thiệu Ngôn không có phát giác, là bởi vì anh chưa bao giờ để ở trong lòng. Hiện tại, cô ta đang biến thành chướng ngại vật giữa anh và Úc Đường, Thiệu Ngôn tất nhiên sẽ giải quyết xong cái phiền toái này. Nhưng anh đã hạ thấp trình độ cố chấp của cô gái trước mặt này. Úc Đường cũng không nghe vào, cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, cậu không cần nói nữa, cậu là đang lừa gạt tôi. Tôi nói cho cậu biết, tôi không thích cậu. Cậu có thể đi rồi chứ?" Trong lòng Thiệu Ngôn sốt ruột, anh lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy. Từ trước đến nay mặc kệ là làm chuyện gì, anh luôn định liệu được trước, lần đầu tiên đối mặt với một người lại không hề có biện pháp. Anh cũng không thể giải quyết việc này đơn giản như khi giải đề, làm đúng theo trình tự các bước giải, liền có thể có được đáp án đúng. Đây là tình huống không chắc chắn. Bởi vì anh căn bản không biết được suy nghĩ của đối phương. Thiệu Ngôn cũng không biết nên nói cái gì, anh gắt gao nhìn chằm chằm Úc Đường, sau một lát, đột nhiên cười lên. "Không sao, tương lai còn dài." Anh sờ soạng cằm một chút, "Nhưng là tôi vẫn không hiểu, mắt cậu đẹp như vậy, nhưng lại không tốt chút nào, sao cậu lại cảm thấy tôi và cậu ta là một cặp?" "Ánh mắt cậu mới không tốt! Cậu mới bị bệnh tăng nhãn áp thêm bệnh đục tinh thể cộng thêm mắt lé, cái nào cũng đều không tốt. Nếu rảnh thì cậu nhanh đi đo mắt kính đi, như vậy cùng cậu càng xứng." Anh lại nói ánh mắt cô không tốt, Úc Đường như có thêm một màn sương, không hiểu gì. Cô vốn là nói như vậy vì giận dỗi, sau khi Thiệu Ngôn nghe xong, nghiêm trang gật đầu. "Được." Được? Được là được cái gì? Úc Đường không hiểu ra sao, không rõ lắm đây là có ý tứ gì, bất quá cũng may mắn, rốt cuộc Thiệu Ngôn cũng đi rồi. Nhưng vài ngày sau, Úc Đường rốt cuộc cũng hiểu được ngày hôm đó Thiệu Ngôn rời đi còn nói một câu "Được" đến tột cùng là có ý tứ gì. Bởi vì vài ngày sau, Úc Đường thấy anh đeo một chiếc mắt kính. Nhìn qua càng thêm văn nhã. Đệch mợ nó. Cô một chút cũng không cảm động, thậm chí còn muốn đánh anh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau