Úc Đường nghe thấy xong tức khắc trở nên cứng nhắc.
Cô cảm thấy gương mặt mình bắt đầu có chút đỏ lên, hơn nữa còn hơi hơi nóng.
Cô thế mà lại cảm thấy thẹn thùng.
Phản ứng này không đúng rồi.
Úc Đường có chút hoảng loạn.
Cô nhẹ nhàng vỗ gương mặt mình, một lát sau mới có thể trấn định lại. Chờ cô lần thứ hai ngước mắt nhìn về phía Thiệu Ngôn, phát hiện đối phương như cũ vẫn là đôi mắt chứa ý cười, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Úc Đường hừ một tiếng, ý vị không rõ.
Cô chớp mắt, hỏi: "Cậu đây đang đùa giỡn tôi sao?"
Lần này đến phiên Thiệu Ngôn không biết nên trả lời như thế nào.
Anh im lặng trong chốc lát, sau đó trả lời: "Tôi cảm thấy sử dụng từ "tán tỉnh" nghe có vẻ phù hợp hơn."
Có lẽ là anh ngày thường hành động rất đứng đắn, lúc này lại nói ra những lời như vậy, nên nhìn qua lại cũng đứng đắn đến kỳ cục.
Úc Đường phát hiện da mặt anh so với mình còn dày hơn, biện pháp đối phó với da mặt dày, chính là so với anh càng phải mặt dày hơn.
Thế nhưng Úc Đường không biết phải làm như thế nào mới có thể đuổi được anh đi.
Ngừng một hồi, Úc Đường mới khô cằn nói: "Một chút cũng không buồn cười. Cậu đừng nói hươu nói vượn. Thời gian không còn sớm, cậu không phải nên trở về nhà rồi sao?"
Hai người bọn họ ngồi trên ghế sofa đã được khá lâu.
Úc Đường không biết nếu anh vẫn tiếp tục ở đây sẽ còn có thể nói ra những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-anh-benh-khong-nhe/161191/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.