Lúc Thiệu Ngôn nói câu kia, giọng điệu rất chân thành và tự nhiên, cùng với giọng nói trầm thấp, nghe vào giống như lời âu yếm cố tình trêu đùa cô.
Úc Đường không ngốc, tất nhiên nghe ra được.
Cô dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Thiệu Ngôn.
Đôi mắt xinh đẹp giống như lưu li nhìn chằm chằm người đối diện, dáng vẻ của Thiệu Ngôn hiện lên trên đôi con ngươi trong trẻo ấy.
Anh cơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của bản thân qua đôi đồng tử của Úc Đường — ngo ngoe rục rịch giống như một con thú ngủ đông.
Cũng không biết nhìn nhau bao lâu, Úc Đường dời mắt đi, cô khẽ cười nói: "Cảm ơn, nhưng lời này tôi không thích nghe."
Tuy rằng mặt mang ý cười, nhưng ngữ khí xa cách, thái độ tràn ngập vẻ kháng cự.
Thiệu Ngôn sửng sốt, trong lòng có hơi mất mát.
Anh đạp xe, một lần nữa sóng vai với Úc Đường.
"Tại sao cậu không thích nghe những lời khen như thế này?"
"Vì lời khen này đều là nói dối."
Đặc biệt là từ miệng của đàn ông.
Nhưng mà câu này, Úc Đường không có nói ra. Cô nói: "Hơn nữa, những lời này, cậu không nên nói với tôi."
Úc Đường nói những lời này với vẻ mặt nghiêm túc. Cũng không có biểu hiện ngượng ngùng hay đắc ý, dù sao cũng chỉ là ý tứ muốn khuyên nhủ.
Thiệu Ngôn nắm chặt tay cầm xe đạp, bất giác siết chặt hơn, rồi càng siết chặt.
Anh cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt.
"Nếu cậu cảm thấy đẹp, cậu thấy nên nói thế nào với người trông đẹp mắt đó?"
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-anh-benh-khong-nhe/161188/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.