Lưng Giang Hoài chạm vào cửa phòng thi số 40, tay vòng ra phía sau, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch. Cậu đứng cạnh cửa, Bạc Tiệm đứng bên cửa sổ, khoảng cách là một căn phòng. Bạc Tiệm đứng ngược sáng, không nhìn được rõ khuôn mặt ra sao.
Cậu nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: “Những lời này nên là tôi nói với cậu mới đúng.” Cậu cười nhạo nói: “Chắc là cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như cậu mượn tôi đánh dấu… Vậy thì chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.”
“Ví dụ?” Giọng điệu Bạc Tiệm rất nhẹ nhàng.
Giang Hoài không tin Bạc Tiệm thật sự không biết gì, cũng không tin Bạc Tiệm có thể quên sạch sẽ hiện trường tai nạn ở trên sân thượng hôm đó… Cậu không nói gì cả, lại càng mím môi chặt hơn, mắt nhìn Bạc Tiệm không chớp.
Bạc Tiệm cẩn thận vén bức rèm cửa sổ bị gió thổi tung sang một bên, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn: “Tin tức tố của tôi có sức hấp dẫn lớn với cậu như thế sao?”
Thần kinh Giang Hoài đã căng thẳng đến nỗi sắp xuất hiện ảo giác tới nơi. Rõ ràng cậu và Bạc Tiệm cách xa nhau vạn dặm, lại còn mở cửa sổ, gió lạnh không ngừng thổi vào trong, cậu căn bản không thể nào ngửi được ra tin tức tố của Bạc Tiệm được… Nhưng mà Giang Hoài lại cảm giác cả người mình đang từ từ nóng ran lên.
Từ đầu đến chân.
“Bình thường.” Giang Hoài nói dối, bờ môi càng mím chặt hơn.
Bạc Tiệm khẽ cười một tiếng không nói gì cả, chỉ hỏi tiếp: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-alpha-nam-im-nao/2715901/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.