Mạnh Nam Kha thật sự nghe không lọt nữa, mặc dù cậu khá ham chơi, thành tích cũng không tốt lắm, nhưng vì mẹ Mạnh là giáo viên nên từ trước đến nay cậu không nói tục. Cùng lắm là "đệch", "khốn kiếp", những câu cửa miệng thường thấy như này, nhưng cũng tuyệt đối không dám nói trước mặt mẹ Mạnh. "Này người anh em, đừng nói nữa, cậu ấy chỉ là không tiện mở mic." Mạnh Nam Kha giả vờ quen biết số 1, hy vọng số 3 không chửi nữa, nếu không cậu cảm thấy trận này mình lại bại nữa rồi. "Liên quan đéo gì đến cậu, em trai cai sữa chưa, ở đây lo chuyện bao đồng làm gì?" "" Mạnh Nam Kha cảm thấy mình sụp đổ rồi, tại sao người như thế nào cũng có, kẻ điên lúc nào cũng có, nhưng tối nay vô cùng nhiều. Cậu dứt khoát tắt mic, thuận tiện tắt luôn nghe mic của đồng đội, tai không nghe tâm không phiền. Trận này vốn là mình chủ động mời id Trống, vì vậy Mạnh Nam Kha liền nhảy dù theo Trống. Nhưng khi cậu nhìn thấy Trống nhảy ở vùng huấn luyện, cả người đều thấy không ổn. Tất cả mọi người đều biết ở trong bản đồ này muốn có súng ngay lập tức thì nhảy vùng huấn luyện, người chơi gà như Mạnh Nam Kha đi vào chính là tặng mạng, rất có thể chưa sờ được đến súng đã biến thành hòm rồi. Bỏ đi, coi như là luyện can đảm cho mình, Mạnh Nam Kha an ủi bản thân như vậy, nếu không còn có cách gì đây. Đại lão do mình chọn, khóc cũng phải đi theo sau. Lúc Mạnh Nam Kha bay trên không trung, ánh mắt xoay một vòng, đếm qua một chút, ngoại trừ bọn họ còn có ít nhất 4 đội nữa. Hơn nữa hai người đồng đội khác không nhảy vùng huấn luyện, cũng có nghĩa là bọn họ 2 chọi 16 đấy! Ơ, không đúng, là 1 chọi 16. Vừa đáp đất, Mạnh Nam Kha liền gấp không chờ nổi chạy vào một căn nhà, lẩm bẩm trong lòng: Súng súng súng, mau cho tôi một khẩu súng. Tìm cả nửa ngày, căn nhà to như vậy lại chỉ có một khẩu súng lục, Mạnh Nam Kha cảm thấy mình sắp không xong rồi. Cậu tâm như tro tàn rúc trong góc phòng, họng súng gắt gao nhắm cửa ra vào, một khi có người đến cậu liền nổ súng. Nghe tiếng súng bên ngoài nổ như tiếng pháo vang mãi không ngừng, Mạnh Nam Kha căng thẳng đến đỉnh điểm, cả trái tim đều đang treo lên. Nhìn thanh máu của Trống một lát cạn một lát đầy, cậu lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho anh. Sau mấy phút không còn tiếng súng nữa, Mạnh Nam Kha vẫn không dám hành động khinh suất, lỡ như còn dư đảng thì phải làm sao, không thể nóng nảy. Một đợt tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong tai nghe của cậu, Mạnh Nam Kha căng thẳng đến mức quên xem kí hiệu trên bản đồ. Cửa đột nhiên xuất hiện một người, không lo được nhiều, Mạnh Nam Kha lập tức nổ súng, lúc sau mới nhận ra là số 1. Trống: Ra đây đi, giải quyết hết rồi. Đây là câu đầu tiên Trống nói trong khung chat. Trống: Đi theo tôi. Đây là câu thứ hai. Mạnh Nam Kha ngơ ngác đi đằng sau số 1, trên đường thỉnh thoảng quan sát trái phải, sợ đột nhiên có người nổ súng bắn vỡ đầu cậu. Trống dẫn cậu đến một căn nhà ở gần đấy, nhìn mấy chiếc hòm đầy đất, mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng Mạnh Nam Kha đếm một chút, thật sự có 6 cái hòm toả ánh sáng xanh lục. Tuy Trống không nói, nhưng Mạnh Nam Kha không cần phải nhắc, tự giác chạy đến cái hòm bên cạnh bắt đầu gom đồ. Mũ cấp 3, giáp cấp 3, 416, ống ngắm x4. Mạnh Nam Kha cảm thấy cuộc đời mình đủ viên mãn rồi, đây chính là cảm giác được đại lão bao nuôi đi. Cuối cùng cậu còn lấy thêm một khẩu K98, mặc dù không biết dùng lắm, nhưng ít nhất khí thế không thể thua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]