Bưng một bát thịt kho tàu đầy ắp, lúc Mạnh Nam Kha đi xuống cầu thang, bình thường một bước hai ba bậc, lúc này lại cẩn thận không dám để xảy ra chút sơ sót nào, đi một bước lại dừng một chút. "Cốc cốc cốc." Cửa chống trộm bị gõ vang, Mạnh Nam Kha đoán không sai, Mộ Lương Hoán vừa nấu xong món cuối cùng, trên người còn mặc tạp dề, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh không do dự liền mở cửa ra. "Táng táng táng tang, Tiểu Mộ ăn cơm chưa?" Đập vào mắt là một bát thịt kho tàu đầy ắp, suýt nữa là chạm đến miệng anh luôn rồi, mùi thịt phả vào mặt không quá hấp dẫn anh, Mộ Lương Hoán hơi nghiêng đầu liền đối diện với đôi mắt hạnh nhân kia. "Nè, thịt kho tàu mẹ tôi làm là thiên hạ đệ nhất đấy, cậu muốn biết quá trình làm ra không?" Vừa mở cửa là Mạnh Nam Kha liền ngửi được mùi sườn xào chua ngọt nồng đậm, trong lòng cậu nghĩ Tiểu Mộ chắc chắn có nghiên cứu phương diện nấu ăn, dùng sách dạy nấu ăn có lẽ có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của cậu rồi. Phi, là làm cậu lơi lỏng cảnh giác. "Không muốn." Mộ Lương Hoán lạnh lùng trả lời, nhưng lại nghiêng người để Mạnh Nam Kha vào trong, dù sao người ta cũng là sang đây đưa đồ cho mình, chặn ở cửa không khỏi có chút thất lễ. Mạnh Nam Kha vào cửa đổi dép, vội vàng ra ngoài cậu vẫn còn đi dép lê trong nhà, nhưng đổi cũng tiện hơn. Cậu đi đến bàn ăn đặt thịt kho tàu xuống, còn lén nhìn sườn xào chua ngọt một cái, nhìn có vẻ rất mê người nha. Sau đó cậu quay người liền nhìn thấy hai cái thạch vị dâu trên bàn trà. "Ngon không?" Mắt Mạnh Nam Kha sáng lấp lánh mong chờ nhìn Mộ Lương Hoán. Mộ Lương Hoán nhất thời chưa phản ứng kịp, tưởng rằng cậu đang hỏi mình sườn xào chua ngọt có ngon không, vì vậy xoay người đi vào phòng bếp, lúc đi ra đưa cho Mạnh Nam Kha một bộ bát đũa mới, trong bát còn xới đầy cơm. Tiếp theo chính là hai người bọn họ tự nhiên ngồi đối diện nhau ăn thức ăn trên bàn, không chỉ thêm thịt kho tàu, còn có cả canh trứng cà chua. Mạnh Nam Kha cũng mặc kệ tất cả, mùi thơm ngào ngạt trên bàn sớm đã làm cậu đói sắp chết, gắp một miếng sườn liền bỏ vào trong miệng, cắn một miếng đôi mắt lập tức phát sáng, nhịn không nổi cảm thán: Ngon quá đi mất! Cả một đĩa sườn xào chua ngọt Mộ Lương Hoán gần như không động, toàn bộ bị Mạnh Nam Kha ăn vào bụng, uống xong một ngụm canh cuối cùng trong bát, cậu thoả mãn dựa vào lưng ghế, nếu như mỗi ngày đều có thể được ăn món ngon như vậy thì tốt biết bao. Mộ Lương Hoán thấy cậu ăn xong, đứng dậy không nhanh không chậm thu dọn bàn ăn, Mạnh Nam Kha muốn giúp nhưng lại bị Mộ Lương Hoán từ chối. "Nhìn Tiểu Mộ có vẻ không thích nói chuyện lắm." Mạnh Nam Kha cứ như vậy ngồi ở trên ghế nhìn Mộ Lương Hoán ra ra vào vào, rất nhanh đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ, đến cái bát cậu mang sang cũng đã được rửa sạch sẽ đặt trước mặt cậu rồi. Thấy không còn lí do ở lại nữa, Mạnh Nam Kha lúc này mới nhớ ra lí do chân chính mình tới đây, cậu mong chờ nhìn Mộ Lương Hoán hỏi: "Tiểu Mộ, cậu biết chơi bóng rổ không?" "Không biết." Mộ Lương Hoán nghĩ cũng không nghĩ đã phủ định rồi, sau đó anh liền nhìn thấy cậu nhóc lùn trước mặt rũ đầu xuống tiếc nuối thở dài: "Ài, vốn dĩ còn muốn hẹn cậu cùng nhau đi chơi bóng rổ." Nhìn cậu ủ rũ như vậy, Mộ Lương Hoán bỗng nhiên có chút không đành lòng, vừa muốn giải thích, cậu nhóc trước mặt đã ngẩng đầu lên cười. Cậu hỏi: "Đúng rồi, thạch dâu tây ngon không?" Mộ Lương Hoán sững sờ một chút, theo tầm mắt của cậu nhìn thạch dâu tây trên bàn trà, lúc này mới hiểu, thì ra lúc nãy cậu hỏi cái này. Anh thu hồi tầm mắt, cổ họng nhẹ nhàng chuyển động: "Ừ." Lần này không phủ định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]