Chương trước
Chương sau
Người trên lầu rất rõ ràng đang thăm dò xem thạch đã bị lấy đi chưa, giỏ nhỏ đung đưa lên xuống, Mộ Lương Hoán nhìn màu hồng dao động ngay trước mắt thì lẩm bẩm một câu: "Trẻ con."
Nhưng thân thể anh lại thành thật hành động, anh vươn tay ra, may mà ngón tay anh thon dài, rất dễ dàng thò qua lan can chống trộm lấy ba cái thạch hồng hồng kia ra.
Thạch cầm ở trong tay hơi nóng, không biết vì nhiệt độ bên ngoài cao hay là do nhiệt độ còn sót lại của bé mèo sữa tầng trên, Mộ Lương Hoán nhất thời cảm thấy ấm áp.
"Tiểu Mộ, đây chính là vị dâu tôi thích ăn nhất đó, tôi chỉ giữ lại cho mình hai cái thôi."
"Cậu nhất định phải đối tốt với bọn nó, cẩn thận thưởng thức là sự tôn trọng lớn nhất đối với mỹ vị."
Mạnh Nam Kha ở tầng trên dặn đi dặn lại Mộ Lương Hoán đối xử tốt với ba cái thạch nhỏ vị dâu kia, trong lời nói toàn là không nỡ, giống như đang trải qua sinh ly tử biệt.
"Cảm ơn."
Mộ Lương Hoán nói xong liền đóng cửa sổ lại, không cho Mạnh Nam Kha cơ hội trả lời, nhưng anh lại đứng cạnh cửa sổ lề mề không đi, bất giác chú ý đến động tĩnh ở tầng trên.
Thấy giỏ nhỏ từng chút từng chút bị kéo lên, nghe thấy tiếng đóng cửa sổ truyền xuống mới lại về phòng khách.
Tiện tay để ba cái thạch trong tay lên bàn trà, Mộ Lương Hoán lại cầm báo lên, lúc này mới không còn âm thanh gì làm ồn anh, có thể yên tĩnh đọc báo rồi.
Nhưng vừa đọc được mấy hàng chữ, tầm mắt anh liền bất giác chuyển đến thạch dâu trên bàn trà.
Từ trước đến nay anh không thích ăn những đồ như này, từ sau khi hiểu chuyện, đứa trẻ khác vào siêu thị đều ngây ngốc ở quầy đồ ăn vặt không nỡ đi, khóc lóc om sòm, nhưng anh lại ngoan ngoãn đẩy xe đẩy hàng cao hơn mình nửa cái đầu theo sau mẹ.
Nhìn mẹ Mộ giống như còn cao hứng hơn anh, ôm khoai tây chiên, thịt bò khô hỏi anh có muốn ăn không, nhưng cơ bản đều sẽ bị anh từ chối, càng đừng nói là đồ ngọt giống như thạch sữa chua này.
Cũng không phải anh không ăn được, nhưng anh không thèm, trong cái đầu nho nhỏ của Mộ Lương Hoán, tiềm thức sẽ quy những thứ ngọt ngào này thành đồ cho con gái.
Nhưng lúc này, thạch trên bàn trà giống như có ma lực, khiến lực chú ý của anh không thể tập trung, ma xui quỷ khiến, anh cầm một cái lên.
Xé lớp vỏ bên trên ra, một mùi dâu tây nồng đậm xông thẳng vào mũi, thạch hồng trông có vẻ mềm mịn ẩm ướt, Mộ Lương Hoán cầm lòng không đậu nhớ đến bé mèo sữa vừa gặp, yết hầu lập tức căng chặt.
Ngón tay anh nhẹ nhàng bóp, thạch từ trong vỏ thò đầu ra, Mộ Lương Hoán đưa thạch đến bên miệng, cắn xuống một cái.
Rất ngọt, đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Lương Hoán.
Quả thực anh rất ít khi ăn loại đồ này, lần gần nhất là sinh nhật mẹ Mộ bắt anh ăn mấy miếng bánh kem, nhưng cũng đã mấy tháng trước rồi.
Dù sao cũng lạnh, ở tiết trời đầu hạ này, Mộ Lương Hoán có thể cảm nhận được thạch vào miệng đi qua cổ họng, rất thoải mái.
Bảo sao bé mèo sữa kia sẽ thích ăn thứ này, hình như cũng không tồi.
Bé mèo sữa tầng trên đương nhiên không biết những chuyện này, cậu thảnh thơi ung dung nằm bắt chéo chân trên giường, mở trò " bắn súng giả tưởng" ra.
Không dễ dàng gì kỳ hè năm nay mới được nghỉ, nhất định phải tranh thủ thời gian thăng hạng mới được.
Nửa cuối năm lớp 9, trò "bắn súng giả tưởng" đột nhiên hot trên mạng, Mạnh Nam Kha dù ngứa ngáy trong lòng nhưng không có điện thoại chỉ có thể nhịn, cho đến khi cậu giao ước với ba mẹ thi vào trường Nhất Trung trọng điểm của thành phố thì sẽ mua điện thoại cho cậu.
Sau khi vùi đầu học hành nửa năm, thành tích của Mạnh Nam Kha đột nhiên tăng mạnh, lọt vào lớp chọn của Nhất Trung, đương nhiên được như mong muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.