Trong phòng tối thật lâu không còn tiếng người.
Tần Kính chưa từng trả lời, chỉ lẳng lặng gục đầu xuống, tựa như lại hôn mê rồi.
Hơn hai canh giờ sau, cánh cửa lớn trong thạch thất bỗng nhiên bị đẩy ra, hai vị trưởng lão cùng bốn vị Đường chủ nối đuôi nhau đi vào, không thấy ai có động tác như thế nào, cả phòng nến đuốc lại tức thì một lần nữa sáng lên, chiếu rọi bên trong sáng hệt như ban ngày.
-“ Tiểu Trầm, còn chịu đựng được không?” – Miêu Nhiên đi đến bên người Trầm Lương Sinh, thấp giọng hỏi một câu.
Bảy ngày đêm này Trầm Lương Sinh vứt bỏ hết thảy giáo vụ, không ăn không ngủ đứng ở chỗ này, tuy là Miêu Nhiên biết hắn căn cơ thâm hậu, cũng có chút không yên tâm. Nói đến cùng, vô luận bản lĩnh cao thâm như thế nào, chung quy chỉ là con người mà thôi.
-“ Không sao”. – Trầm Lương Sinh lại chỉ thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo người bị trói trên kia.
... Xem đi xem đi, dù sao chỉ có thể nhìn như thế trong chốc lát, khó có thể nào ngươi sau này còn muốn ôm thi thể của y mà sống tiếp. Miêu Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, cái gì cũng không muốn nói nữa.
Tần Kính kỳ thật vẫn chưa thực ngất xỉu.
Cho dù thực sự là hôn mê rồi, tới một khắc cuối cùng cũng có thể tỉnh lại.
Đợi lâu như thế, chính là đang đợi giờ khắc này.
Trong huyết mạch của y sớm đã chuẩn bị sẵn tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-thu-toi/2391112/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.