Khi Tần Kính tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ, người bên cạnh không biết rời đi bao lâu rồi, chỉ duy nhất còn lưu lại đệm chăn lạnh lẽo.
Đêm qua y bị Trầm Lương Sinh lăn đi lăn lại quá mức, ngủ thẳng đến giữa trưa mà thắt lưng, eo, mông đều đau nhức. Tần Kính lắc đầu cười cười rồi xuống giường mặc y phục chỉnh tề, sơ tẩy sạch sẽ, định mở cửa sổ thay đổi chút không khí ngột ngạt khó chịu bên trong, chợt thấy một tờ giấy đặt trên bàn bên cửa sổ.
“Lễ mừng năm mới trong giáo nếu không có chuyện quan trọng, ta sẽ tới tìm ngươi.”
Không có người nhận cũng lười viết người gửi, chỉ nhắn lại một câu đơn giản, nét chữ cũng hệt như người, cẩn thận tỉ mỉ, cao thẳng hữu lực.
Tần Kính nắm tờ giấy suy nghĩ, nói đây đại khái xem như lần đầu tiên hắn cùng với mình định ra ngày gặp lại, liền lắc đầu khẽ cười, vo tròn tờ giấy định ném đi nhưng cuối cùng lại không nỡ vứt bỏ, mang đến bên đầu giường, lấy ra cuốn sách cũ đã ghi kín những chữ ngày trước, đem tờ giấy kẹp vào.
-“ Không biết thế nhân vì sao phải đem *** gọi là ***…” – Tần Kính đi về phía cửa sổ, đẩy ra cánh cửa ngăn cách, xua tan vài phần khí tức *** đêm qua còn sót lại, trong đầu nhàm chán nghĩ vẩn vơ, – “Dục lại rõ rành rành không phải đều bởi vì tình mà sinh.”
Qua mười ngày sau là tới lễ trừ tịch (giao thừa),Tần Kính đợi từ lúc mặt trời mọc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-thu-toi/2391103/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.