Khi gặp lại Trầm Lương Sinh, Tần Kính đang ở trước cửa sổ vẽ tranh. Một bức họa trẻ con vui đùa ngày Tết vẽ đã được một nửa, nghe thấy vài tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy Trầm Lương Sinh khoanh tay đứng phía trước, trông thấy Tần Kính ra mở cửa thì khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
-“ Lần trước không mời tự vào, lần này lại biết gõ cửa, Trầm hộ pháp chính là càng ngày càng đa lễ nha.” – Tần Kính nghiêng người nhượng hắn tiến vào, mỉm cười hỏi, – “Lần này lại là nhân tiện thi hành công vụ nên ghé qua sao?”
Trầm Lương Sinh tà mắt liếc nhìn y, không nóng không lạnh trả lời: – “Tần đại phu tự cho rằng ta mỗi lần đều là tiện đường.”
-“ Haha, khó có thể nào là Trầm hộ pháp cố ý đến gặp ta?” – Tần Kính rõ ràng nghe hiểu ý tứ của hắn lại còn muốn tiếp tục cợt nhả liều chết mà đùa giỡn.
Trầm Lương Sinh không buồn để ý tới y, thấy trên bàn bày biện bút mực thuốc màu, liền đi trước hai bước nhìn vài lần mới nói: – “Bức họa trên tán ô kia cũng là do ngươi vẽ?”
-“ Ngươi nói cái ô nào cơ?” – Tần Kính sửng sốt, nhớ đến lần đầu tiên khi gặp Trầm Lương Sinh trời mưa rất lớn, trong tay mình cầm một tán ô, kinh ngạc hỏi, -“ Ngươi còn nhớ rõ tán ô kia? Cũng không phải ta vẽ, là thủ bút của sư phụ ta.”
Trầm Lương Sinh gật gật đầu chưa nói gì tiếp, Tần Kính lại nghĩ tới lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-thu-toi/2391099/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.