Nhập giáo khi sắc trời còn sớm, cỏ hoài mộng mỗi đêm đến giờ Tý mới mọc rõ ra ngoài, tính toán còn phải đợi sáu, bảy canh giờ nữa.
Trầm Lương Sinh tất nhiên là sẽ không để cho Tần Kính ở trong giáo tùy ý đi lại, dẫn y đưa tới trong phòng mình, chìa tay nói:
-“Mời ngồi.”
Tần Kính liền ngồi xuống.
-“Thỉnh dùng trà.”
Tần Kính liền uống trà.
Có thị phó đưa cơm tiến vào Trầm Lương Sinh lại nói:
-“Cơm canh đam bạc, thất lễ rồi.”
Tần Kính liền ăn cơm.
Cho đến lúc khởi hành đi lấy mộng thảo, hai người tổng cộng cũng chỉ vẻn vẹn ba câu này.
Cũng chẳng phải Trầm hộ pháp đãi khách không chu toàn — hắn vốn mấy ngày liền bôn ba nhưng cũng chưa nghỉ ngơi dưỡng thần vẫn theo bồi Tần Kính ngồi ngốc mấy canh giờ.
Tần Kính có khi thì nhìn chén trà, có khi nhìn hắn. Trầm Lương Sinh thấy y nhìn mình liền nâng mắt trông lại, trải qua yên lặng đối nhau, lại luôn là Tần Kính chính mình chuyển rời ánh mắt trước.
Phật sơn vào đêm quả là phi thường âm trầm, tiếng cú đêm kêu thê lương tiếng động này vang lên lại trầm xuống, giống như lệ quỷ gào khóc. Trầm Lương Sinh dẫn Tần Kính lên núi hái cỏ mộng thảo, Tần Kính một đường đi theo phía sau hắn, chỉ thấy Trầm Lương Sinh một thân bạch y không nhanh không chậm đi ở đằng trước mình, mỗi một bước đều lặng yên không tiếng động.
-“Sao vậy?” – Trầm Lương Sinh phát hiện Tần Kính đột nhiên vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-thu-toi/2391086/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.