Từ Ngự Thư phòng trở về tẩm cung, Cảnh Thái ngồi xuống, Tiểu Trùng Tử dâng trà cho bệ hạ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cảnh Thái thấy thế cười hỏi:
- Có gì muốn nói sao?
Tiểu Trùng Tử gật đầu, sau lại lắc đầu:
- Vốn định khuyên bệ hạ đừng động khí, thế nhưng lại không thấy ngài có dấu hiệu tức giận chỉ có chút buồn bực.
Cảnh Thái hơi hiếu kỳ, không vội trả lời Tiểu Trùng Tử, mà phẩn vấn:
- Ta tức giận còn có dấu hiệu? Là cái gì?
- Trước khi bệ hạ nổi giận, trên trán sẽ hiện lên ba đường long văn sát, trong đen lóa sáng, phảng phất mơ hồ như trong Thiên quỳnh mặc vân, tựa như lão thiên gia...
- Khái, chính là trán hiện ra sát văn, ngươi cũng không càn nói khoa trương như thế.
Không chờ cho nói xong Cảnh Thái đã cười cắt đứt, lại quay lại vấn đề của tiểu thái giám:
- Chuyện tức giận này…. Giống như là ngươi pha cho ta chén trà, ta uống một hớp, dĩ nhiên là nhạt, thì tức thôi, mà nếu như ta sớm biến chén trà này vị đạo vốn không tốt, trong lòng có chuẩn bị, lại uống vào miệng, cũng sẽ không quá tức giân, không có cách nhịn lại, nhưng cũng có thể "phòng", đó là như vậy đấy hiểu chưa?
Tiểu Trùng Tử kinh ngạc:
- Nói như vậy… Vạn tuế đã sớm dự liệu tới việc tộc mọi sẽ làm loạn.
- Nói bậy, nếu có thể dự liệu tới cái hạo kiếp này, ta cò ngu ngốc tới mức đưa quân đi đánh Nam Lý không? Tự tìm xui xéo sao?
Cảnh Thái cười:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3782043/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.