Yến Đỉnh không keo kiệt, hết sức thoải mái, nghe vậy gật đầu một cái:
- Muốn nói chuyện gì, ta nói cùng ngươi.
Nói xong, một tay đặt sau lưng bước đi về phía trước, Ô Đạt cũng ra sức đứng lên, đi theo sau sư phụ
Đại Lạt Ma dù bận vẫn ung dung, gương mặt mập mạp tươi cười:
- Vừa quay lại, hay là suốt giờ vẫn chưa đi?
Yến Đỉnh trả lời thẳng:
- Ta như vậy, rất dễ giả mạo.
Nhìn ra được, lão đang rất thích thú, nói xong thậm chí còn cười bổ sung thêm một câu:
- Ta trước đây cũng từng bị người ta giả mạo, bị thiệt hại nặng.
Chỉ cần một khuôn mặt sắt lạnh lẽo, một đôi gang tay da màu đen, một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình, lại thêm chút bản lĩnh phúc ngữ, là có thể giả mạo Yến Đỉnh, không giấu được thân tín bên cạnh, nhưng muốn lừa gạt mật thám đang truy tung phía sau là điều không khó, Đại Lạt Ma hàng ngày đều nhận được báo cáo hành tung có liên quan tới Yến Đỉnh, bây giờ không cần hỏi nữa, những tình báo kia đều là quốc sư giả, Yến Đỉnh thật căn bản chưa từng rời khỏi Thánh thành.
Đại Lạt Ma gật đầu, lại hỏi:
- Lạt ma Cơ Kháp Kham Bố và Ô Đạt đều là đệ tử của ngươi?
- Cơ Kháp Kham Bố không phải người của ta, nhưng gã cũng không phải người của ngươi, tính ra gã chỉ là bị ta thu phục, lợi dụng thôi. Ô Đạt thì khác, hắn là một trong những học trò ta xem trọng nhất. Khi mới lên thần điện, ta bảo Đạo Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781979/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.