Bác Kết vung vẩy "Cơ Kháp Kham Bố" trong tay, hỏi Quốc sư:
- Thế nào?
Một tấm da người, hơn nữa hẳn là da của người mà Quốc sư không biết, lão cũng nặng nề thở dài, gật gật đầu:
- Quả nhiên là một bảo bối.
Bác Kết hỏi tiếp:
- Ngươi xem trị giá bao nhiêu tiền?
Yến Đỉnh hỏi lại:
- Ngươi chịu bán?
Bác Kết bật cười:
- Chỉ cần giá cả thích hợp, không có thứ ta không bán.
Yến Đỉnh giơ một ngón tay lên, chậm rãi nói:
- Một đồng.
Bác Kết nhăn nhó, nhưng trong giọng nói vẫn mang ý cười:
- Môn đồ tốt thế này, trong mắt ngươi chỉ đáng một đồng tiền? Nếu dưới suối vàng gã biết được, không khỏi thoái chí nản lòng, kiếp sau sợ là sẽ không đi theo ngươi đâu.
Yến Đỉnh bình tĩnh trả lời:
- Người xuất gia tứ đại giai không, cái không đáng giá nhất chính là cái thân xác này, một đồng tiền là không ít rồi, ta ra giá này cũng chỉ là cảm thấy, nếu "không đáng một đồng" thì thật quá khó nghe thôi. Còn về kiếp sau… không cần gã theo ta, ta đi làm trâu làm ngựa để báo ân cho gã.
Bác Kết dường như còn có chút không cam tâm:
- Một đồng tiền thật sự là quá ít rồi, không đủ tiền công, không đủ tiền xử lý…
Không đợi ông ta dứt lời, Yến Đỉnh liền tiếp lời:
- Nếu tính thêm tâm huyết mà ta tiêu tốn trên ngườigã, quả thực là bảo vật vô giá, tiếc là, chỉ còn là một bộ da, không còn đáng giá nữa.
Bác Kết vung tay một cái, làm bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781964/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.