Tề Thượng bật cười, gã bất hòa với A Y Quả, cái gì cũng không thèm nói, trở mình vài cái tránh sang một bên, thương thế chưa lành, tư thế lăn nhìn rất buồn cười, khiến cho bạn bè đều lắc đầu tủm tỉm, bản thân Tề Thượng cũng cười ha ha, chẳng sợ phải làm thằng hề, chỉ cần đoàn người có thể thả lỏng được tâm là tốt rồi.
A Y Quả không vội làm tu hú chiếm tổ chim khách, quay đầu nhìn mọi người, đứng một bên ngẩn người nhìn Nam Vinh:
- Tiểu Nam, chỗ này tốt lắm, muốn lên đây nằm không?
Tiểu Nam không thèm để ý tới nàng, A Y Quả cũng không kèo nài nữa, nằm thẳng ra nhắm mắt ngủ… Không bao lâu sau nàng mở mắt, mấy ngày nay mất ngủ, cũng không phải lão già bảy mươi tám mươi, sao có nhiều chuyện vậy.
A Y Quả ngủ không được cũng không để cho người khác ngủ yên, nàng duỗi tay duỗi chân xoay bả vai:
- Ngươi nói, ta còn phải đợi bao lâu?
Tề Thượng thích nói không phải giả, nhưng chuyện này đã nói qua mấy chục lần, cũng chẳng có chút hứng thú nào:
- Ngươi có thể đổi câu chuyện khác được không? Vẫn cứ là chuyện ấy không chán sao.
A Y Quả bĩu môi, chuyển chuyện:
- Ngươi nói, chúng ta đi lên trước, có thể có người tới cứu chúng ta không?
Tề Thượng đáp:
- Tìm nhất định sẽ có người tìm đến, nhưng có thể tìm được hay không… Căn bản là không cần suy nghĩ, ta lại mong người khác không tìm thấy nơi này, nếu không hơn nửa sẽ chết, nơi này rất nguy hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781940/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.