Tống Dương không có ý kiến gì, nghĩ qua một lát, hỏi:
- Đàm Quy Đức lão ta đồng ý sao?
Bạch phu nhân sửng sốt:
- Ý tứ của huynh đệ là… Ngươi muốn bảy trăm ngàn lượng?
Bà ta nheo nheo mắt, cũng không chờ Tống Dương nói thêm điều gì, tiếp tục:
– Lão ta đã nghèo tới sắp chết đói rồi, muốn lão buông tay thì không có khả năng. Tuy nhiên chúng ta lấy vàng trước, lão không thể không buông tay.
Một câu ngắn ngủi, Bạch phu nhân đã hạ quyết tâm:
- Ngươi chỉ cần đưa cách giải độc cho ta là tốt rồi, chuyện khác không cần xen vào. Hoàng kim bảy trăm ngàn lượng, chỉ trong nửa năm ta sẽ đưa tới quý phủ.
Bạch phu nhân là con gái của đạo tặc, thân nhận lấy thanh danh của cha, vì báo đáp đại ân cứu mạng, đắc tội Đàm Quy Đức cũng đành. Nói lại, Đàm Quy Đức thật không muốn mất tiền cho dù có trở mặt thì sao, cùng lắm là hai nhà từ nay về sau không qua lại với nhau nữa, dù sao cũng không có khả năng phát binh đi diệt họ Tạ.
Bà ta nói rất nhanh, không kịp để Tống Dương nghe cho hết, khó mà bàn luận cùng, Tống Dương lắc đầu:
- Đàm Quy Đức thiếu tiền, thì cứ cho hắn phần đó đi….
Nói xong, lại nhìn Bạch phu nhân:
– Phần của bà, thật sự sẽ từ bỏ sao?
Bạch phu nhân nhíu mày, vừa có chút hồ đồ, cũng hơi cảm thấy hình như Tống Dương không tin tưởng mình lắm, bèn cao giọng:
- Từ bỏ!
- Ta cũng không cần.
Tống Dương hỏi nửa ngày, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781915/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.