Đã gần một năm rưỡi trôi qua, cuối cùng cũng có tin tức của Hổ Phách, Tống Dương vô cùng vui mừng… Nhưng sự tường thuật không rõ ràng này… giống như gãi không đúng chỗ ngứa, thật không chịu nổi… Tống Dương lại hỏi ưng chủ tận tường việc có liên quan đến Hổ Phách nhưng đối phương là dã nhân, hoàn toàn không hiểu Hán ngữ, căn bản là không biết thêm được gì. Vừa thấy Tống Dương nói chuyện với mình, dã nhân lại hát vang bài ca ngợi… đang hát chợt nhớ đến chuyện gì đó liền tháo tay nải đang đeo sau lưng ra, đưa ngay cho Tống Dương, nói không ngừng:
- Hổ Phách, Hổ Phách
Tay nải mà Hổ Phách mệnh lệnh dã nhân chuyển giao cho Tống DươngMở tay nải ra, có một phong thư, hai bao thuốc, một đỏ, một trắng.
Thư là dùng than viết trên da của một con thú không biết tên, nét chữ là của Hổ Phách nhưng Hổ Phách chưa đề cập đến tình hình gần đây của mình mà chỉ có hai dòng ít ỏi, mười sáu chữ to:
Ngô nhi tại thế, tùy tâm sở dục.
Ngô nhi vu gia, tử tôn mãn đường.
Mười sáu chữ, không hiểu ra sao cả, Tống Dương, Tiểu Bộ, Sơ Dung ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều không hiểu. Tống Dương lại xem qua hai bao thuốc, không cần hắn thử, Hổ Phách sớm đã ghi tên thuốc trên bao da, dễ dàng đọc hiểu, một viết "sẩy thai", một viết "an thai".
Nhâm Sơ Dung trước là nghi ngờ, sau khi cân nhắc lại càng giật mình… rồi sau đó lại lộ vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Vẻ mặt Tống Dương không khác mấy với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781887/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.