Trấn Tây Vương thay đổi.
Tâm tính không thay đổi, tính cách nóng nảy vẫn như xưa, nhưng nay thân phận đã khác. Trước kia Trấn Tây vương chỉ chú ý bảo vệ biên cương, đánh giặc Thổ Phiên, việc chính sự triều đình quyết không can dự. Nhưng giờ là đại thần phụ chính lại còn là một trong sáu đại thần trọng yếu. Cho đến trước khi tiểu Hoàng đế trưởng thành trọng trách gánh vác giang sơn đặt cả lên vai Vương gia.
Nghĩ cách làm cho quốc thái dân an, làm mở mang bờ cõi, rồi đem giao vào tay tiểu Hoàng đế, … Đến khi đó thì bản thân cũng già rồi, không còn sức để rong ruổi chiến trường, diễu võ dương oai hùng tráng mà chỉ còn là thân già yếu ớt ngồi trên ghế chờ từng ngày thần chết đến mang đi.
Nghĩ đến đây, Trấn Tây Vương bỗng mỉm cười, cả đời con người ta cũng chỉ có vậy, đừng nên kì vọng quá nhiều, có người đào một cái hố nói đó là đào mồ chôn người khác… nhưng ai có thể trốn thoát được, cuối cũng đến lúc sức tàn lực kiệt, nhắm mắt xuôi tay, Vương gia sớm đã nghĩ thông rồi, ông không sợ chết, điều lo lắng duy nhất chỉ là khi xuống Hoàng tuyền gặp lại tổ tiên, huynh trưởng có thể khảng khái mà nói với đại ca rằng: đệ đã cố gắng hết sức rồi.
Có phải anh em nhà đế vương đều là kẻ thù? Có lẽ phần lớn đều như thế, nhưng tiên đế và Trấn Tây Vương là trường hợp ngoại lệ, tình thân thủ túc, năm đó ca ca chiếu cố hiền đệ, giờ đây đệ giúp ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781870/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.