Cái Tống Dương nói chính là châm biếm, cũng là sự thật. Đương nhiên việc không thể vì thời gian, hắn nhất định sẽ để hỏa đạo nhân thực hiện công việc yêu thích của mình, Thường Xuân Hầu đến nhà mình trong phong ấp còn bố trí các điểm hỏa, trên đời này có cái gì hắn không dám đốt.
Hồ đại nhân nghe vậy thuận miệng nói:
- Đốt hoàng cung nói sau, ngươi hiện tại nếu có việc gì làm, nếu không ngại ngươi đem phủ Tĩnh vương thiêu rụi đi, thân là Vương gia lại câu kết với ngọa địch thoán vị, thiêu y hắn mười lần cũng không đủ.
Từ sau trung thu, Tĩnh vương tạm thời ở trong hoàng cung, vương phủ không có chủ nhân, đốt sạch cũng chỉ cho hả giận, cũng không có hại gì cho đại cục, tuy nhiên Tống Dương nghĩ một lúc, rồ trả lời rất thành thật:
- Cái này có thể đốt.
- Nói vào việc chính đi, việc cần làm không ít
Hồ đại nhân không cười, phất tay áo lộ chút không kiên nhẫn.
Trấn Tây vương ở xa ngàn dặm, tay ngắn chẳng với tới trời, trong kinh thành từ lòng dân đến quân đội quan lại trong triều, cơ hồ đều bị nghịch tặc nắm chặt trong tay, thế cục trước hoàn toàn nghiêng về một bên, muốnlật ngược lại tuyệt đối không phải chuyện dễ, có điều cũng không hoàn toàn không có cơ hội, ít nhất trong tay Tống Dương lúc này cũng còn một quân cờ cực kỳ quan trọng: Phong Long…. Tống Dương cùng với Hồ đại nhân thảo luận đến tận hoàng hôn, Hồ đại nhân mới đứng dậy cáo từ.
Lúc Hồ đại nhân gần về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781852/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.