Hổ Phách, sở trường dùng độc, giỏi về song tu, từng là thiên hạ vô song, trẻ mãi không già, hơn nữa lại thích nghiên cứu tướng số và tâm linh cổ quái, được coi là lão yêu bà số một.
Ngay khi lão yêu bà đề cập đến Thừa Hợp quận chúa, cách Tống Dương ngàn dặm, Nhâm Sơ Dung đang ngủ ở khuê phòng, thật sự sợ run hết người.
Nhâm Sơ Dung nằm mơ, trong mơ mình đang ngủ.
Thời tiết nóng bức, trong núi vô cùng mờ ảo, rừng trúc xanh biếc. Mình mặc quần áo mỏng manh, cuộn tròn mà ngủ, đột nhiên một trận gió thổi qua, thổi những chiếc lá rơi xào xạc, bên tai lại như nghe thấy trời đất yên tĩnh, nàng cảm thấy mát, giơ tay muốn kéo tấm chăn mỏng, nhưng trong rừng trúc đâu thể có chăn. Rất nhanh, cảm giác mát biến thành rét lạnh, mà trong chốc lát, không có dấu hiệu gì, nàng đột nhiên đặt mình trong một vòng tay ấm áp.
Quay đầu lại nhìn, nàng nhận ra người đàn ông đang ôm mình, nhưng lại không nhớ ra chàng tên là gì: được chàng ôm Nhâm Sơ Dung cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy vòng tay của người đàn ông này không thật, cơ thể cũng không thật, Nhâm Sơ Dung vui thích muốn cười, nhưng trong lòng không yên lại càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng, nàng nhớ ra tên của người đàn ông này, do đó cũng hiểu tại sao mình lại không yên, sợ hãi kêu lên một tiếng: Tống Dương!
Giống như bọt biển, Tống Dương mở tung ra, rồi biến mất, Nhâm Sơ Dung sợ run người, sợ hãi tỉnh giấc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781792/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.