Lúc Tát Mặc Nhĩ Hãn tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Nhâm Tiểu Bộ đã sớm về phủ, Tống Dương xếp mấy cái ghế vào với nhau để nằm canh giữ ở trước giường bệnh. Hắn ngủ rất tỉnh, người Hồi Hột hễ cử động là hắn lại tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn vương tử:
- Sao rồi, đầu đau không? Đan điền thì sao?
Tát Mặc Nhĩ Hãn cảm nhận một lát, lắc đầu nói:
- Không đau nữa, nhưng ngực có chút khó chịu.
Tống Dương vẻ mặt thoải mái:
- Ngươi kinh mạch bị hao tổn, hơi thở tích tụ, ngực vẫn bình thường. Đầu và đan điền đều không đau là tốt rồi, không lâu sau sẽ khỏi hẳn.
Nói xong, ngừng một lát rồi lại nói tiếp:
- Mấy quan sai đó ngươi cũng đừng lo, bọn chúng sẽ không tìm đến nơi này đâu.
Tát Mặc Nhĩ Hãn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mặt đặt vào Tống Dương:
- Lại được ngươi cứu rồi?
Tống Dương cười gật đầu:
- Số ngươi thật là may, lần này thiếu chút nữa là chết rồi.
Tát Mặc Nhĩ Hãn đương nhiên không hiểu ngầm ý trong câu nói của hắn, chỉ nhíu mày nói:
- Nợ ân tình của ngươi càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không quá tuyệt.
Nói đến đây, gã đột nhiên chuyển đề tài.
- Tống Dương, giúp ta thêm chút việc, đi tìm thuộc hạ của ta.
Gã nói rõ địa điểm liên lạc bí mật trong nước và ám hiệu cho Tống Dương, rồi cố sức giơ tay lên, giằng lấy khối ngọc ở cổ, nhét cho Tống Dương:
- Đây là tín vật, đưa cho bọn họ xem, sau đó dẫn họ về đây gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781771/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.