Tống Dương mỉm cười:
- Ta có hỏi ngươi đâu.
A Y Quả nghiêng người sát vào Chu Nho lão đạo sĩ bốn mắt nhìn nhau:
- Hẳn là có khả năng, nhất định có thể, đúng không?
Nói xong thò tay vào túi lấy ra một cái chuông phong ấn trùng nho nhỏ.
Linh Đang vừa mới rời khỏi khóa túi, xoay xoay phát ra một trận tiếng trùng kêu bén nhọn cực kỳ quái, nghe như tiếng vật gì đó đang cắn, trong cái âm thanh khiến cho người ta cảm thấy khó chịu này, A Y Quả cất giọng nói trong veo:
- Ngươi đoán xem, người Dao trong núi bọn ta dường như một phen có cái gì dễ làm pháp xin mời xuất đạo trong miệng lời nói thật lạc?
Tống Dương đứng lên thi lễ vái Chu Nho lão đạo trưởng thân:
- Nếu Đạo trưởng có thể hoàn thành việc này, Tống Dương thề với vong linh người thân trên trời xin thề vĩnh viễn cảm tạ đại ân, xin nhảy vào nước sôi lửa bỏng để báo đáp.
Chờ hắn nói xong A Y Quả lại tiếp tục cười với lão:
- Tống Dương nhắc tới báo ân, lão đầu tử ngươi nghĩ cho cẩn thận. Nếu không phải nhờ hắn, chẳng phải lúc này ngươi đã biến thành cái thi thể mục nát thối rữa hay không, tính đến hiện tại cũng không khác mục nát nhiều lắm.
Khi nói chuyện, ngón tay thon dài chỉa chỉa chọc chọc hai má lão đạo, miệng chậc chậc:
- Thật đáng tiếc.
Tống Dương mỉm cười ngắt lời:
- Nếu thực sự không đốt được yến cung, miễn cưỡng có thể đốt Đại Lôi Âm đài cũng được.
Nghe xong nửa câu đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781761/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.