Phóng hỏa, cũng cần phải học.
Khéo làm sao trong đoàn kỳ sĩ Nam Lý lại có một Hỏa đạo nhân tinh thông môn này, người cũng như tên.
Hỏa Đạo Nhân khi vừa mới sinh không phải Chu Nho, không giống những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã thích nghịch lửa.
Khi những đứa trẻ nhà khác tranh nhau chuồn chuồn tre, máy xay gió bằng giấy, lão lại nghiên cứu gỗ tùng và gỗ liễu cái nào dễ đốt hơn; khi những đứa trẻ nhà khác ở trường mặt nhăn mày nhó ghi nhớ trăm họ, lão ở nhà suy nghĩ vắt óc vì sao tảng đá không thể dùng để nhóm lửa… Khi lão tám tuổi, rốt cuộc bởi vì nghịch lửa gây ra tai họa, một trận lửa lớn quét qua sơn thôn, may mà không chết người, nhưng lợn trâu dê ngựa trong chuồng chết cháy không ít. Chính lão không biết là bị kinh hãi hay trúng lửa độc, sau trận lửa đó sinh ra căn bệnh kỳ lạ, không bao giờ…lớn được nữa.
Người trong thôn đều nói lão tự làm bậy, bị trời phạt nên biến thành Chu Nho, cha mẹ cũng không dám nuôi dưỡng tai họa này, trùng hợp có một lão đạo đi ngang qua, thấy đáng thương liền nhận mang Chu Nho đi theo.
Nhưng dù vậy, sở thích chơi đùa với lửa của lão cũng chưa từng thay đổi, trước ba mươi tuổi, gần như lão đi tới chỗ nào, chỗ ấy liền có cháy, không phải lão cố ý phóng hỏa, mà là bản lĩnh chưa được tốt, không khống chế được ý nghĩ nghịch lửa của mình, cũng khống chế không được thế lửa lên; nhưng đợi sau ba mươi tuổi, trình độ Hỏa Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781759/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.