- Còn muốn hỏi sao?
Tống Dương nói thật rõ ràng
- Khi ta hiến nghệ, mười bốn người giữa kim điện đều trúng độc, nếu không để ý tới, mười ngày sau sẽ nổi điên…. Tính từ bây giờ chỉ còn năm ngày. Thuốc giải ở trong này, trước khi phát độc cho bọn họ uống vào, có phải nhiệm vụ hay không thì tính gì? Giải độc cho bọn họ cần phiền đến ngươi.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn bổ sung:
- Nếu ngươi không muốn cứu bọn họ, ta cũng không sao, tuy nhiên ngày đó Đỗ đại nhân giúp ta, ta còn nợ ông ta một nhân tình, cứu ông ta về đi.
Đầu óc Nhâm Sơ Dung rối loạn, cả người đều ngơ ngẩn, ngây ngốc ngồi phỗng trên ghế, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- Độc hết trên dưới Kim loan điện, đây là tội lớn… Vì sao?
Nàng hít một hơi thật sâu, cố hết sức bình tĩnh
- Nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Đáp án của Tống Dương đơn giản dị thường:
- Ta sợ bọn họ không cho ta đi Yến quốc.
Trước khi thi một ngày, Tống Dương đã viết lên tay Nhâm Sơ Dung sáu chữ: nếu băng hà, ai kế vị?
Phong Long Hoàng đế tuy mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mấy đứa con đầu đều là con gái, năm ngoái mới sinh hoàng tử, hiện giờ không nói, nếu đột nhiên Phong Long gặp chuyện không may, người có tư cách thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước nhất sẽ không ngoài Hoàng thúc - Trấn Tây Vương tay mang hùng binh, lui một bước, mặc dù Trấn Tây Vương không làm Hoàng đế ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/1388882/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.