Gã thủ lĩnh béo bại trận, nữ tử gầy nhỏ không nói hai lời, chậm rãi hít thở vài cái, lập tức cất tiếng hát vang.
Hán khúc dịu dàng, tiếng ca thảo nguyên thê lương khác hẳn, làn điệu cao nguyên hùng tráng lại thêm phần tráng lệ, khi thì trong suốt nhẹ nhàng như nước hồ tĩnh lặng, khi trào dâng như sóng lớn cuộn trào, nữ tử nhỏ bé đó vốn là danh ca trong tộc, gả cho gã thủ lĩnh béo theo hắn đi khắp nơi, cũng vì thường xuyên đi xa, kiến thức của nàng còn cao hơn những người khác trên cao nguyên một bậc, lúc này trình diễn một khúc hát cao nguyên thật phi phàm.
Cao nguyên bao la, thánh hồ dài mãi, tất cả đều lần lượt được tiếng ca vẽ nên, nàng vừa cất tiếng hát, tiếng ồn áo huyên náo của dân chúng Thanh Dương cũng chìm dần, chỉ còn tiếng ca của nàng.
Nữ tử nhỏ bé như hòa vào tiếng ca dần trở nên lớn hơn, cao hơn, thông suốt hơn, thuần khiết hơn.
Một khúc kết thúc.
Nàng không khom người thi lễ như khi hát trong tộc mà nghểnh cằm ngạo nghễ mỉm cười.
Tống Dương khen tự đáy lòng:
- Hát thật hay.
Lại nói với nàng
- Có thể lấy ngươi cũng là phúc khí, có thể nghe hát cả ngày không chán.
Nữ tử nhỏ bé không nhận lời khen, bắn ánh mắt sang vợ chồng Khúc thị.
Khúc đại thẩn có vẻ hơi run, nhìn nhìn Tống Dương, có chút không nắm chắc.
Tống Dương gãi gãi đầu:
- Bà không hát, chẳng lẽ ta hát…
Đồng thời cười lên một tiếng, vừa rồi ở ban công khi học hát hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/1388844/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.