Chỉ có tiểu yêu quái, vẫn còn ha ha cười, một đôi tay mũm mĩm khoa chân múa tay lấy, trong miệng y y nha nha, tựa hồ cảm thấy Tống Dương nhảy rất là đẹp mắt, muốn hắn đùa nghịch thêm một lần nữa. Man nữ thủ lĩnh lộ ra nụ cười khổ, đi lên phía trước, chỉ hướng thuốc nhuộm đặc biệt rơi trên mặt đất: "Màu vàng, mặt trời, chúc phúc ngươi vĩnh hưởng ôn hòa; màu xanh lá, cỏ cây, chúc phúc ngươi vĩnh viễn khỏe mạnh; màu trắng, chim sơn ca, chúc phúc ngươi vĩnh viễn khoái hoạt; màu xanh da trời..." 
Chín loại nhan sắc, là chín câu chúc phúc, đây là nghi thức hoan nghênh long trọng nhất của Sơn Khê Man tộc, Tống Dương cuối cùng đã minh bạch: "Người bình thường đến, các ngươi không giội mấy cái này phải không?" 
- Đúng! 
Man nữ trả lời như chém đinh chặt sắt, người bình thường bọn hắn không giội. 
Tống Dương cười, không coi đấy là truyện quan trọng 
- Thiệt tình cảm tạ hảo ý, lần sau lại đến ta cam đoan không né. 
'Ầm' một tiếng, một lão bà ném cái thùng trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Tống Dương, tràn đầy địch ý, khàn giọng mở miệng, nói rất đúng tiếng Hán: "Chúc phúc bởi vì chúng ta mà lên, nhưng vận may lại do sơn thần mà đến. Ngươi tránh nó, coi như sở hữu tất cả vận may đều hết, trên người cũng chỉ còn lại có vận rủi. Ngươi mang theo rét lạnh, tật bệnh, thống khổ, hư thối... Ngươi hãy đi đi." 
Lông mày Tống Dương cau chặt, trong nội tâm vừa bực mình vừa buồn cười. Thế nhưng mà tập tục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/1388824/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.