Bộ phận nóng bỏng của Lục Dữ đang đặt lên nơi non mềm trơn ẩm giữa bắp đùi Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nâng cặp mông tròn trịa lên, đưa về phía trước, trong lòng vô cùng khao khát người đàn ông kia mãnh liệt xuyên vào.
Lục Dữ rút bộ phận to lớn đã cương cứng sưng tấy ra, cố ý không đụng vào hoa huyệt đang nhỏ nước đầm đìa kia của cô. Anh nhẹ véo gò má ửng hồng của cô đặt câu hỏi: “Lâm Cẩn, em khó chịu lắm sao?"
Lâm Cẩn nghe nói bỗng đỏ mặt, xoay xoay cơ thể trắng nõn như tuyết giải thích: "Em không có..."
Cô vừa nói lại vừa cầm lấy vật nóng bỏng dưới háng Lục Dữ xoa nắn qua lại như đang cầm một cục bông ướt đẫm nước.
Đôi mắt Lục Dữ đỏ như muốn rỉ máu, tráng kiện dưới thân bị lòng bàn tay mềm mại như mây của cô chà đạp lại càng khủng khiếp hơn, khoái cảm tê dại dâng trào khắp cơ thể anh.
Chỉ thấy động tác của Lâm Cẩn càng lúc càng nhanh, bộ phận kia càng căng càng to hơn trong lòng bàn tay cô, cô mềm giọng yểu điệu gọi: "Lục Dữ..."
Hầu kết Lục Dữ lên xuống, đột nhiên cúi người, quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cô hôn sâu, tay phải lột bỏ áo sơ mi màu tảo biển, để lộ cảnh xuân như bạch ngọc mềm mại.
Anh chống người lên cao nhìn cô, năm năm không gặp, cô vẫn là nữ thần của anh, vẫn xinh đẹp, da thịt vẫn trắng nõn nhẵn nhụi, vẫn cao vút ngọt ngào, bụi hoa vẫn tối đen rậm rạp như vậy... Thực sự không chỗ nào không đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-thanh-truu-sa/170628/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.