Khi thời khắc giao thừa đang đến gần, Phan Hán Niên đại diện của Bát Lộ Quân tìm gặp Lục Dữ, nói rằng những người lính ở tiền tuyến thiếu mặt nạ phòng độc. Sau khi biết được điều đó, Lục Dữ đã lập tức đặt mua một nghìn mặt nạ phòng độc từ Hà Lan về.
Để việc này diễn ra nhanh chóng, Lục Dữ rời Thượng Hải, tự mình ra nước ngoài và bàn bạc về các vấn đề vận chuyển sau đó với Phan Hán Niên với hy vọng có thể nhanh chóng đưa mặt nạ ra tiền tuyến càng sớm càng tốt.
Sau khi Lục Dữ đi, Lâm Cẩn cảm thấy vắng vẻ, nhưng vì cả ngày cô chạy đi chạy lại giữa phòng khám và Cô nhi viện nên cũng chưa cảm nhận được nhớ nhung khổ đến mức nào.
Tình hình hiện tại càng ngày càng căng thẳng, chỉ có mấy bác sĩ đồng ý đến khám miễn phí. Nên thường chỉ có một mình Lâm Cẩn bận rộn đến tối tăm mặt mũi trong tòa nhà nhỏ dành riêng cho việc cách ly những đứa trẻ bị bệnh trong Cô nhi viện.
Ánh trăng vằng vặng soi sáng từng cảnh vật.
Khi Lâm Cẩn bước ra khỏi tòa nhà cách ly, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe của viện trưởng của Cô nhi viện đang tiến lại gần. Cô bước tới chào hỏi, đang định tìm cơ hội nói chuyện với viện trưởng về việc tìm thêm bác sĩ đến giúp.
Cô còn chưa đến gần, cửa xe đã mở ra, viện trưởng run rẩy bước xuống xe, vẻ mặt trắng bệch hơn cả ánh trăng. Phía sau ông ấy có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-thanh-truu-sa/1656272/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.