Trong khoảng thời gian ngắnLâm Lạc đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng của đại lục, cho dùtrước mắt có thật nhiều lão tổ có thể ngang vai ngang vế với hắn, nhưngLâm Lạc không chỉ có một Linh cảnh khôi lỗi nhị bộ, bản thân thiên phúnghịch thiên, tuyệt đối có hi vọng trở thành nhân vật chỉ làm cho họ cóthể nhìn lên!
Hậu bối Lâu gia đến mừng đương nhiên là Lâu Nguyệt Vũ, mà Cảnh gia làCảnh Thiên Hoành. Khi mọi người chứng kiến ba người đứng chung một chỗchỉ thổn thức không thôi, nửa năm trước mọi người còn thảo luận trong ba người ai có tiền đồ nhất, nhưng hiện tại đã không còn ai nói ra lời ngu xuẩn như thế.
Không phải thiên phú của Cảnh Thiên Hoành cùng Lâu Nguyệt Vũ không đủcao, nhưng sinh cùng thời đại với Lâm Lạc, họ chỉ có thể ảm đạm thất sắc dưới quầng sáng của hắn.
- Lâm Lạc, ta nhất định sẽ không thua cho ngươi!
Nhưng đương sự không hề chán nản thất vọng, Lâu Nguyệt Vũ đưa lên lễ vật của gia tộc lại nói với Lâm Lạc như thế.
- Ta cũng không muốn buông tha danh hiệu một đời vương giả trẻ tuổi!
Cảnh Thiên Hoành cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, tựa hồ không hề bị đả kích chút nào.
Lâm Lạc không khỏi cười to, nói:
- Ta tùy thời chờ đợi các ngươi khiêu chiến!
Ngày nhàn nhã của Lâm Lạc cũng không kéo dài được bao lâu, ba ngày sauhắn đang trò chuyện cùng Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ trong sân viện, đã thấymột đệ tử Tô gia gõ cửa đi vào, nói:
- Đại tiểu thư, cô gia, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-tao-hoang-vu/1394157/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.